Từ nhỏ, ba Tiễn đã nói cho bảo bối mình nghe muốn có thứ gì thì nhất định phải cố gắng giành vào tay, nếu không sẽ hối hận cả đời. Nếu như tự mình thật sự không giải quyết được có thể tới tìm ba, ba không giải quyết được nữa. . . . . . Ấy, bọn họ cùng đi tìm mẹ. Châm ngôn giáo dục của ba Tiễn là: Cho con cái một môi trường sống suông sẻ, để chính cô có thể tự tin đối mặt với cuộc sống.
Lại nói, châm ngôn giáo dục này là ba Tiễn đã tổng kết kinh nghiệm của bản thân từ mấy năm qua. Ba Tiễn xuất thân nông thôn, từ trong một gia đình nghèo, cơm ăn cũng không đủ no là chuyện thường xảy ra, quần áo cũng là sau khi các anh trai mặc rồi sau đó mới đến lượt ông. Từ nhỏ sống khó khăn, cho dù sau đó cố gắng thi đậu đại học, rời khỏi thành phố kia, thuận lợi được phân công đến thành phố T, ở trong nước lăn lộn ổn định công việc. Nhưng từ nhỏ đã có thói quen thường không tranh thủ gì, cho nên cho tới bây giờ cũng đã lăn lộn trở thành “nhân viên có thâm niên” đáng thương. Ý nghĩ kia, ông tuyệt đối sẽ không tưởng nhầm là khích lệ, ở sau lưng, người khác nói ông như thế nào, ông đều biết cả. Trước kia có lẽ còn cảm thấy mất mác, nhưng mà kể từ khi Tiễn Bội Bội ra đời, ông gần như ký tác tất cả hi vọng vào trên người cô.
Mình bỏ lỡ, ông hi vọng cô có thể đạt được.
Cho nên từ nhỏ Tiễn Bội Bội muốn cái gì cũng có thể thành công, tự mình làm được thì tự chính mình tranh thủ, tự mình làm không được còn có ba mẹ cùng cố gắng. Cho dù gia đình cũng không giàu có, cô so với đứa bé trong gia đình bình thường thì vui vẻ hơn nhiều.
Ngày hôm đó gần tối, mới vừa ăn xong cơm tối, Tiễn Bội Bội bắt mẹ giữ lại hộp cơm trưa ngày mai của cô xông lập tức chạy ra ngoài. Trong ngày thường, ba Tiễn mẹ Tiễn đều ăn cơm trưa ở công ty, cho nên buổi tối cũng sẽ chuẩn bị đơn giản trước cho con gái.
Mẹ Tiễn vẫy khăn lau gọi lại ở phía sau: “Này này haizz, con bé chết tiệt kia, lại chạy đi chỗ nào đây?”
Ba Tiễn dựa vào trên ghế sofa đeo mắt kính nhàn nhã nhìn tờ báo, lười biếng mở miệng: “Đây còn phải nói, đương nhiên là đi tìm ‘anh Thù’ của nó rồi.”
“Ông Tiễn này, ông cứ để mặc cho nó cứ cách ba ngày là chạy đi tìm một người bị liệt?” Mẹ Tiễn chống nạnh, cực kỳ tức giận, bà sắp bị hai cha con này làm tức chết rồi.
“Mẹ! Niếp Thù không phải người bị liệt, anh ấy chỉ không thể bước đi mà thôi.” Tiễn Bội Bội không nhịn được khi có người khác nói xấu Niếp Thù, lúc này ném xuống chiếc giày mới mang được một nửa, nghĩa chính ngôn từ uốn nắn mẹ mình. Từ ngày xác định mình thích Niếp Thù, Tiễn Bội Bội không gọi Niếp Thù là “anh trai Niếp Thù” nữa, cảm giác vừa gọi như vậy, khoảng cách của hai người khá xa.
“Phốc.” Mẹ Tiễn ôm bụng cười, một lát sau mới thở nổi, quở mắng ông chồng ngồi trên ghế sofa: “Ôi chao, nhìn con gái tốt ông dạy mà xem, không thể bước đi không phải là người bị liệt kìa.”
“Mẹ, không cho phép mẹ nói như vậy. . . . . .”
“Được được được, mẹ không nói, không nói nữa được chưa?” Mẹ Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn ông chồng ngồi trên ghế sofa cũng đang nở nụ cười, vẫn nhịn không được oán trách, “Ông Tiễn này, ông cũng không nói nó. . . . . .”
Biết thời gian nhàn hạ của mình không còn, ba Tiễn chấp nhận buông tờ báo trong tay xuống, nhìn về phía bà xã đại nhân: “Bà cảm thấy tôi nói sẽ có tác dụng sao? Tính tình của nó cùng một khuôn đúc với bà, bướng bỉnh giống như con lừa, quyết định chuyện gì kéo cũng kéo không về. Đến lúc đó còn làm cho hai ta đau đầu. . . . . .”
“Ba mẹ, con đi đây.” Tiễn Bội Bội le lưỡi, vội vàng cầm lấy ba lô đi. Nếu không, chờ ba mẹ lại muốn thay nhau bắt cô làm chứng thì khổ.
“. . . . . . Haiz!” Mẹ Tiễn nhìn phương hướng con gái rời khỏi, thở dài. Tính tình nôn nóng của Bội Bội, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
Buổi tối 8:07 phút, Niếp Thù chuyển xe lăn khỏi máy tính, đưa tay ngắt sống mũi của mình, thư giãn cơ thể. Đang định đến phía trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, buông lỏng tâm trạng một chút, chuông cửa đã vang lên.
Anh không thể không thở dài, biết đêm này lại không yên bình nữa rồi. Nhưng vẫn đẩy xe lăn đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một nụ cười xán lạn xuất hiện ở trước mặt mình, cùng theo đó là một hộp cơm màu hồng: “Tinh tinh tinh tinh . . . . . Bữa ăn tối đã đến giờ rồi.”
“Tôi đã ăn rồi. . . . . .” Cô! Mới nói xong, bụng ngay tức thì bắt đầu kháng nghị. Niếp Thù hơi đỏ mặt, vì lời nói dối sứt sẹo của mình.
Tiễn Bội Bội lại dường như hoàn toàn không thấy anh bối rối, đặt hộp cơm ở trên đùi anh, đẩy xe lăn quay vào trong nhà: “Cũng biết anh chưa ăn, hôm nay có ‘đại đương gia’ Tiễn làm món cá chiên, cà rốt xào lạp xưởng, rau cải . . . . . Á, quên mất tên gì rồi, dù sao ăn rất ngon là được.” Vừa đến cạnh bàn ăn, cô gái nhỏ đã tự động tự phát mở hộp ra bố trí thức ăn bữa tối cho anh. Sau đó còn giống như ảo thuật từ trong ba lô lấy ra một hộp chè: “Đường phèn ngân nhĩ, em để ba Tiễn nhân lúc mẹ Tiễn đi ra ngoài lén trộm đấy, ha ha.” Tiễn Bội Bội cười trộm, vẻ mặt hài lòng.
Trên mặt của cô hình như cho tới bây giờ đều là ánh mặt trời, một chút dấu vết u ám cũng không cách nào lưu lại.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên, Niếp Thù cũng không nói gì nhiều, yên tĩnh cúi đầu ăn cơm. Dáng vẻ anh ăn cơm rất lịch sự, từ từ nhai từng miếng từng miếng, không nhanh không chậm, rồi lại không để cho người ta cảm thấy như con gái
Tiễn Bội Bội tự động kéo cái ghế ngồi xuống đối diện với anh, nâng má mặt liều lĩnh mạo hiểm nhìn anh ăn cơm.
May là tu dưỡng tốt nếu không Niếp Thù cũng sẽ nổi da gà dưới cái nhìn chăm chú soi mói của cô, anh ngẩng đầu không tiếng động thở dài: “Chính cô tùy ý, không cần theo tôi ăn cơm.”
“Nhưng em muốn ở cùng với anh.” Cô gái nhỏ tuyệt không lùi bước.
Niếp Thù nhẹ nhàng để đũa xuống, cau mày: “Cô nhìn như vậy, tôi ăn không vô.”
“Được rồi.” Tiễn Bội Bội chu mỏ, lúc này mới bất đắc dĩ đứng dậy. Ở trong phòng đi vòng quanh, sờ bên này sờ bên kia, thật sự không có gì hay, nhìn phòng bếp không nhiễm một hạt bụi của Niếp Thù, rốt cuộc nhớ tới, có chuyện gì để làm rồi.
Nhìn cô lại hoạt bát chạy vào phòng bếp ngẩng cổ, Niếp Thù không nhịn được ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Em làm cơm cho anh nhé!”
Niếp Thù nhìn thức ăn đã ăn được một nửa trong tay mình, lại nhìn dáng người nhỏ bé gần như nhét cả nửa người vào tủ lạnh, rồi nhìn lại cái hộp trước mặt mình: “Như vậy là đủ rồi!”
“Ngày mai, ngày mai.” Tiễn Bội Bội cũng không quay đầu lại phất tay.
“Không cần làm phiền, ngày mai Tiểu Lâm sẽ tới, đến lúc đó để cho cậu ta làm là được.” Tiểu Lâm là trợ lý cá nhân của Niếp Thù, gần như ôm hết tất cả các chức vụ từ tài xế trợ lý thư ký đến người giúp việc, nhưng mà nói đến tiền lương thì tiền lương của cậu ta cao đến không nói nên lời, thậm chí so với quản lý bình thường ở tầng trung thì cũng cao hơn gấp mấy lần, dĩ nhiên, sức bỏ ra cũng nhiều hơn người khác gấp mấy lần.
Rốt cuộc cô gái nhỏ không vui, nhăn mặt lại học điệu bộ của mẹ Tiễn nhìn về phía Niếp Thù, nói: “Anh nhất định từ chối em khắp nơi như vậy sao?”
Hai tay Niếp Thù chống đỡ lấy xe lăn hơi thay đổi trọng tâm eo, đổi một tư thế, day day huyệt thái dương bất đắc dĩ mở miệng: “Không phải tôi muốn cự tuyệt cô, mà là chuyện này Tiểu Lâm đã làm mấy năm, không cần thiết cố ý thay đổi. Lại nói, cô làm chuyện của cậu ta, cậu ta ít việc đi sẽ liều mạng với cô đấy.”
Tiễn Bội Bội nhớ tới trong ngày thường Tiểu Lâm vẫn đủ thân thiện với mình, vì vậy để nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, hậm hực ngồi về trên ghế sofa.
Trong khoảng thời gian này, cô ngày nào cũng dám không mời mà đến, những thứ có thể thấy được trong phòng đều gần như lau sạch, giặt rồi lại giặt, ngay cả ra giường vừa mới đổi của Niếp Thù cũng bị lấy đi giặt lại một lần nữa mới bằng lòng bỏ qua.
“Ăn xong rồi?” Tiễn Bội Bội nhìn anh đã để đũa xuống, liền tiến lên hỏi.
Thấy Niếp Thù gật đầu, cô lập tức nhíu mày. Trong hộp còn dư lại gần một nửa thức ăn không động đến, trong ngày thường số lượng trong hộp cơm này cũng đủ cho một mình Tiễn Bội Bội ăn, anh một đấng mày râu ăn cơm mà còn so đo với một cô nữ sinh xinh xắn: “Sao lại ăn ít như vậy? Anh không thoải mái sao?”
“Tôi ăn no rồi.”
Mắt thấy chân mày Tiễn Bội Bội nhíu chặt hơn, lúc này anh mới lên tiếng giải thích: “Trong ngày thường tôi cũng không vận động gì, khẩu vị dĩ nhiên là trở nên tương đối nhỏ.”
“. . . . . .” Tiễn Bội Bội không lên tiếng, tức giận rồi. Trước đó, trong lúc vô tình nghe được Tiểu Lâm nói mấy năm qua này, hễ trong tay có case thì thời gian của Niếp Thù đều đảo lộn ngày đêm, cho nên bệnh dạ dày càng ngày càng nghiêm trọng, thèm ăn cũng càng ngày càng kém.
Tiễn Bội Bội len lén nhìn người đàn ông đã chiến đấu liên tục ở nhiều nơi đi xem thế giới động vật, hình như anh gầy hơn lần gặp mặt đầu tiên, mặc dù không có vẻ quá mỏng manh, nhưng vẫn làm cho người ta thấy mà đau lòng. Trong ánh mắt của cô tràn đầy nhu tình, giờ khắc này, Tiễn Bội Bội thầm hạ quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải dưỡng tốt dạ dày anh, để cho anh ăn đến mập mạp.
Tưởng tượng thấy bộ dạng Niếp Thù bị cho ăn thành chuột trắng nhỏ tròn vo, Tiễn Bội Bội không nhịn được bật cười, thật là vui vẻ.