Theo như lệ thường, buổi tối hôm đó tất cả các học sinh thi tốt nghiệp đi từ các cửa ra bên ngoài, hai ba người một nhóm hoặc lấy lớp làm đơn vị đi
ra ngoài vui chơi một đêm. Ngày nay các học sinh ở thành phố T có cách
gọi đặc biệt hơn đó là: "Ngày Tù Thích", cái gọi là “ngày tù thích”
chính là ngày phóng thích các tù nhân. Nghĩ như vậy cũng có mấy phần
chính xác. Cấp ba mà nhất là đối với các học sinh mười hai mà nói chính
là ngục giam, tất cả khổ sở giãy giụa đều sau một ngày nào đó mới có thể được giải thoát.
Cho nên tối hôm đó, các
trưởng bối của học sinh sẽ không gò bó hành động của con em mình. Cho dù là đêm không về ngủ, cũng sẽ không có nhiều người nói gì.
Tiễn
Bội Bội ăn cơm tối xong lập tức ra cửa, vốn bọn họ có kế hoạch đi KTV
(karaoke) gào thét một đêm, gào thét tất cả nhẫn nhịn trong mấy tháng
này ra ngoài. Vậy mà khi đến nơi đã hẹn với những bạn học tốt thì những
người khác còn chưa tới, vốn cô muốn đi trước KTV đặt phòng, chờ những
người khác tới trực tiếp mở hát là OK luôn. Lại không nghĩ rằng, xung
quanh đây trường học quá nhiều, tất cả phòng đã bị người khác đặt trước
hết rồi.
Tiễn Bội Bội lấy điện thoại di động ra muốn liên lạc
những người khác mới nhớ lại, một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cô chưa mở điện thoại.
Mở điện thoại di động lên, không tới mấy
giây đã có âm thanh nhắc nhở có tin nhắn. Tiễn Bội Bội lơ đễnh mở ra,
khi thấy tên người gửi thì sững sờ, qua một hồi lát sau mới xem nội dung tin nhắn, cũng chỉ có một câu ngắn ngủn: Thi tốt. Thời gian là hơn bảy
giờ sáng ngày thi tốt nghiệp trung học, cô nhìn tin nhắn rất lâu cũng
không biết nên trả lời thế nào.
"Xin lỗi, trước đó điện thoại di động tắt máy, giờ mới đọc được tin nhắn." ?
"Ha ha, thi rất tốt, cám ơn." ?
"Ha ha ha, đã thi xong rồi." ?
Tiễn Bội Bội cầm điện thoại di động rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn thoát
khỏi mục tin nhắn. Qua là đã qua rồi, có bù đắp lại cũng không phải là
tâm trạng lúc đó, không phải sao?
Gọi điện thoại cho Trương Đan
Ny, báo cho bọn họ biết tin KTV không còn dư phòng, hẹn mọi người gặp
nhau ở địa điểm trước cửa quán internet cách trường học không xa, sau đó mọi người mới cùng nhau thảo luận quyết định đi chỗ nào phóng túng. Cúp điện thoại hơn mười phút mới có người lục tục chạy tới, còn có hai cô
gái cao su đến cuối cùng, lúc họp đủ mặt cũng đã gần tám giờ.
Vốn còn khinh bỉ cho rằng đi internet không lý tưởng, đến cuối cùng đám
người mới phát hiện đến internet cũng không còn chỗ. Vì vậy đoàn người
chỉ có thể dọc theo đường phố lắc lư, gần như tất cả các nơi đều nghỉ
cả, từ KTV đến internet rồi đến quán bánh nướng..., nhưng phàm là chỗ có thể ngồi thì đều gần như đầy rồi, cho dù có chỗ, một hai vị trí như vậy cũng không đủ đám người bọn họ ngồi.
Đoàn người đi ở trên phố
gần một tiếng vẫn không tìm được chỗ, trên đường đã có mấy người tạm
thời thoát khỏi đội ngũ, gia nhập đội ngũ người khác hoặc dứt khoát về
nhà, mà vài người Tiễn Bội Bội và Trương Đan Ny vẫn nhất quyết không
buông tha: bọn họ cũng không tin, khó có một ngày có thể phóng túng lại
không tìm được chỗ ngồi, tối nay bọn họ không thể trở về.
Kết quả là đến lúc chín giờ, bọn họ giống như Du Hồn lang thang ở trên đường.
Cuối cùng một nam sinh bình thường trong lớp luôn dịu dàng ít nói tên
Lục Viễn không nhìn nổi nữa, do dự mở miệng: "Nếu không thì đi quán vỉa
hè nhà tớ nhé, mặc dù có chút vắng vẻ, nhưng tốt xấu gì vẫn có chỗ để
ngồi còn hơn."
"Thôi đi, sao không nói sớm." Sau khi bị mọi người châm chọc, Lục Viễn xoa xao cổ, xấu hổ cười: "Tớ nghĩ các cậu sẽ muốn
đến những nơi náo nhiệt, hơn nữa quán vỉa hè nhà tớ cách bên đây hơi xa, ở đường dành riêng cho người đi bộ bên kia."
Nhìn thái độ do dự
của cậu ấy, vốn mọi người cũng không còn kỳ vọng là quán vỉa hè tốt, hơn nữa tối hôm nay có thể có một chỗ ngồi cũng không tệ rồi. Nếu muốn tìm
được một nơi thoải mái một chút nghĩ đến cũng không dễ, mọi người mặc kệ luôn.
Chỉ là bị đưa đến trước cửa một trung tâm thư giãn chi phí hơi cao thì mọi người mới ngẩn người, hai mặt nhìn nhau, trong đầu
không tự chủ nhảy ra các dấu chấm hỏi: "Quán vỉa hè?" "Có chút vắng vẻ?" "Tốt xấu gì cũng có chỗ để ngồi?"
Tiễn Bội Bội cứng đờ quay đầu, rất muốn nói với bạn học luôn cực kỳ an phận trong lớp: "Đẳng cấp này
mà gọi là quán vỉa hè có chút vắng vẻ, lừa bịp!" Nhưng lời đến trong
miệng lại trở thành: "Phải nói rõ trước, nơi mắc như vậy tớ không đủ
tiền đâu đấy."
"Ặc, tớ cũng không mang nhiều tiền như vậy."
"Tớ cũng không có."
". . . . . . Này, Tiểu Viễn Viễn, không phải đang trêu chọc túi tiền của
các chị đây chứ!" Tiễn Bội Bội bày tỏ thái độ, mọi người rối rít phụ
họa, còn có bạn nữ bình thường chơi thân với cậu ấy cũng vỗ bả vai cậu
trêu đùa.
Chỉ thấy nam sinh tên Lục Viễn kia lập tức đỏ mặt, tay
chân luống cuống khoát tay: "Không có không có, không cần đưa tiền, tớ
đã nói với quản lý rồi, chi phí hôm nay đều viết ở chỗ của tớ. Bởi vì
chỉ có lầu ba còn vị trí, cho nên chỉ giữ lại vị trí ở đó."
Tiễn
Bội Bội ở bên cạnh nhìn thấy chóp mũi cậu ấy đổ mồ hôi, nhịn cười không
được. Cùng trường hai năm, cho tới bây giờ, cô mới chú ý tới nam sinh
trước mắt này, có lẽ là bởi vì bộ dạng cậu ấy xấu hổ có chút giống người kia? Tiễn Bội Bội nghĩ như vậy, không nhịn được lắc đầu một cái.
Đoàn người vào phòng, bắt đầu còn bày ra bộ dạng quy củ, không tới mấy phút
đã lộ bản tính ra, bắt đầu sai khiến Lục Viễn. Lúc thì để cậu ấy đi tìm
nhân viên phục vụ lấy bài tú lơ khơ, lúc thì để cậu ấy đi tìm xúc xắc,
chỉ thấy Lục Viễn nhất thời bận tối mày tối mặt.
Tiễn Bội Bội
nhìn nam sinh loay hoay đầu đầy mồ hôi kia, cuối cùng khi cậu ấy lại một lần nữa “được” đi ra bên ngoài tới nơi ngỏ nhỏ dành riêng cho người đi
bộ mua xâu cá mực, trà sữa… cũng lẻn đi theo ra ngoài.
Cho dù hai tay cũng cầm đồ, trên mặt bởi vì nóng mà ửng hồng thì bộ dạng Lục Viễn
vẫn luôn tao nhã ấm áp, cũng không bởi vì thân phận của mình mà có điều
thay đổi. Tiễn Bội Bội ở phía sau nghe thấy cậu ấy lễ phép nói với chú
bán xâu cá mực đều cho cay thì khẽ cười lắc đầu một cái.
Lục Viễn xoay người định đi trở về, thấy người phía sau, đầu tiên là ngẩn ra,
ngay sau đó mới xấu hổ cười: "Sao cậu đi ra đây? Không cùng chơi đùa với các bạn ư?"
Tiễn Bội Bội đi theo bên cạnh cậu ấy, tự nhiên nhận
lấy đồ trên tay của cậu ấy nói: "Tới xem cậu có cần giúp một tay hay
không? Cậu không biết từ chối à, buổi tối khuya còn bảo người ta ra
ngoài mua loại vật này, còn chính mình thì chỉ biết ngồi đó ăn rồi chờ
chết." Tiễn Bội Bội khẽ cười oán trách.
Lục Viễn chỉ mỉm cười
không trả lời. Không khí nhất thời có chút xấu hổ, cô vô ý thức nâng hai cái túi to trong tay lên, nói: "Đúng rồi, cậu thi thế nào?"
"Trình độ bình thường! Cậu thì sao?"
"Tớ vẫn vậy, chỉ là muốn thi đậu đại học B mà nói, còn có chút khó khăn. . . . . ."
"Hả?" Lục Viễn chần chờ quay đầu lại nhìn cô, do dự một lát mới nói, "Nhưng. . . . . . Không phải trước đó có nghe thầy Tiếu nói cậu định thi sư phạm
tỉnh sao?"
". . . . . ." Tiễn Bội Bội im lặng một lát, rốt cuộc
vẫn không nói gì. Đơn giản là đã đến cửa trung tâm thư giãn, Tiễn Bội
Bội cố gắng nói sang chuyện khác, cô nhìn mấy chữ vàng cực lớn trên tòa
nhà, hỏi: "Trước kia, chưa từng nghe nói tòa trung tâm thư giãn này là
của nhà cậu, không ngờ cậu là một phú nhị đại!"
Thái độ của Lục
Viễn nhất thời có chút cứng ngắc, lúc này Tiễn Bội Bội mới nhớ tới trước kia hai người cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn biết trong lớp có người này tồn tại, đột nhiên tiến vào giai đoạn tìm hiểu nhà người ta, có lẽ
người ta sẽ cho rằng cô bởi vì biết nhà cậu ấy có tiền mới cố gắng trò
chuyện!
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt cô biến mất, dịch cách Lục Viễn một khoảng. Cậu ấy không hiểu hành động đột nhiên của cô, lại cũng không nói gì thêm.
Vốn tâm trạng của Tiễn Bội Bội mới tốt lên vì như vậy mà trở về lúc ban đầu, đột nhiên cô có chút giận: không biết
lúc nãy mình nổi cơn điên gì, lại muốn tới gần một người chỉ biết hai
năm, lại chưa từng quen thân. Chẳng lẽ là bởi vì một nụ cười tương tự,
một vẻ mặt xấu hổ tương tự, là có thể làm cô mất phương hướng lần nữa?
Cô lắc đầu một cái, bỏ qua tầm mắt bên cạnh, lúc đang đi ngang qua cửa của một phòng bao thì độ ngột dừng lại, dáng vẻ quen thuộc đó cho dù nhắm
hai mắt cũng có thể phác họa ra được ở trong đầu, giờ phút này an vị ở
trong cánh cửa kia. Tiễn Bội Bội đi nhanh đến bên cạnh Lục Viễn, nhét
hai cái túi vào trong tay cậu ấy, Lục Viễn bởi vì hành động của cô và
ngoái đầu nhìn lại, cô nhẹ giọng nói: "Cậu về trước đi, đợi tí nữa tới
sẽ về phòng." Rồi lập tức trở lại trước cánh cửa phòng bao
kia.
Cô cũng không biết lúc này Lục Viễn đang đứng ở tại chỗ mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô, cô cũng không quan tâm.
Đã lâu rồi cô không thấy anh! Tiễn Bội Bội nhíu lông mày nghĩ, hai tay không tự chủ nắm chặt vạt áo bên dưới.
Chỉ thấy Niếp Thù ngồi quay lưng về phía cửa, trước người còn ngồi ba
người, một nam hai nữ, người đàn ông kia Tiễn Bội Bội nhớ rõ, cô đã nhìn thấy khi cùng đi tham gia bữa tiệc họp hằng năm của công ty Niếp Thù
với Tiểu Lâm, hình như là tổng giám đốc công ty Niếp Thù; về phần hai
người nữ đối diện anh, từ hành động và tuổi tác hẳn là hai mẹ con.
Không biết nói đến cái gì, Niếp Thù cười rất vui vẻ, cũng thật sự vui vẻ.
Cười như vậy, cô chưa bao giờ từng thấy ở trên vặt anh, thế nhưng lúc
này mặc sức nở rộ với cô gái ngồi đối diện anh, Tiễn Bội Bội yên lặng
nhìn, chỉ cảm thấy ghen tuông trong lòng càng bùng lên.
Anh cười
nói câu gì đó, chỉ thấy cô gái đối diện gật đầu đứng dậy, đi tới bên
cạnh anh nghiêng người, Niếp Thù liền phối hợp ngẩng đầu lên. Tuy vị trí cô gái đứng yên vừa vặn chặn lại tầm mắt Tiễn Bội Bội, nhưng rõ ràng tư thế như vậy lại làm cho Tiễn Bội Bội choáng váng.
Ngồi ở bên cạnh Niếp Thù, đối diện cửa Lôi Trạm Hạo thấy hành động của hai người thì cười lên ha hả.
Tiễn Bội Bội hít một hơi thật sâu, vốn bàn tay đang nắm chặt vạt áo phía
dưới cũng đã thay đổi ôm chặt ngực trái, đau đớn từ nơi trái tim chậm
chạp lan tràn ra, nước mắt cũng không biết thế nào chảy ra khỏi hốc mắt. Cứ như vậy, ngăn cách bằng một cánh cửa cô nhìn hình ảnh vui vẻ hoà
thuận bên trong, trong lòng đau đớn làm cô cảm thấy trái tim sống lại
sau kỳ thi đại học vì vậy mà tê dại lần nữa.
Trong đầu có một âm
thanh gào thét: "Đây không phải là thật, anh ấy không phải người như
vậy. . . . . ." Càng nói nhiều, chính cô cũng không nhịn được bắt đầu
tin tưởng tất cả vừa rồi đều chỉ là ảo giác, vậy mà chuyện xảy ra tiếp
theo, lại làm cho cô hoảng hốt tiến vào hầm băng.
Có lẽ là phát
hiện có ai đó ngoài cửa, khi cô gái kia trở lại chỗ của mình Niếp Thù di chuyển ánh mắt về phía ngoài cửa. Ánh mắt anh và Tiễn Bội Bội chạm vào
nhau, trong nháy mắt anh thấy ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó, trước khi Tiễn Bội Bội làm ra phản ứng, anh đã dời tầm mắt đi, giống như cho tới
bây giờ cô đều chưa từng tồn tại, hoặc là mình chưa bao giờ từng biết
đến cô.
Giống như cho tới bây giờ cô đều chưa từng tồn tại, hoặc là mình chưa bao giờ từng biết đến cô.
Tiễn Bội Bội cảm giác mình sắp bị suy nghĩ này, bị ánh mắt của anh làm cho
phát điên. Sau khi khiếp sợ qua đi, cô đột nhiên muốn cười, muốn cất
tiếng cười to. Cho dù trong lòng đã lạnh đến sắp kết băng.
Đây
cũng là yêu sao? Đau như vậy, khó chịu như vậy, nhưng luôn không cách
nào xé rách. Ngay một khắc này, Tiễn Bội Bội buông tha cho kiên trì mà
lâu nay cô vẫn giữ.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, có nỗi khổ tâm gì,
cho dù là vẻ mặt lúng túng hay xấu hổ, Tiễn Bội Bội cũng có thể cố gắng
tìm cho mình một cái cớ để tha thứ, duy nhất không thể tha thứ chính là
ánh mắt xem cô như không tồn tại kia.
Đàn ông càng cười ôn hòa, thì lạnh lùng càng đả thương người.
Tiễn Bội Bội nghĩ có lẽ mình đã thất tình.
Thậm chí cô còn chưa kịp trở về phòng cầm túi xách của mình đã lao ra khỏi quán.
Lúc đó đã là hơn mười một giờ, trên đường xe đã dần dần ít đi. Tiễn Bội Bội đứng ở ngã tư đường lưỡng lự một lát lâu, mới đi hướng bờ sông.
Cách đó không xa chính là Tương Giang*, cô cúi đầu đi tới, không tới mấy
phút đã tới cạnh bờ sông. Tiễn Bội Bội tìm ghế đá sau khi ngồi xuống thì không động đậy nữa.
(*sông Tương: tên sông, bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy vào tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)
Không thể không thừa nhận, có lúc cảm xúc đến mức cực hạn thì là cái gì cũng mặc kệ.
Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy khổ sở, nhưng không cách nào giải quyết, cũng
không còn sức lực đi suy nghĩ xem tối nay Niếp Thù khác thường là vì cái gì.
Cô biết Niếp Thù không phải là người không chú ý lễ nghi,
nếu như bình thường, cho dù chỉ là người không tính là bạn bè quen biết
anh cũng sẽ ra cửa chào hỏi. Lại chính bởi vì như vậy, chuyện ngày hôm
nay mới có vẻ khác thường.
Mặc dù Tiễn
Bội Bội không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không cách nào phủ nhận, thay vì nói Niếp Thù không đếm xỉa làm cô cảm thấy khó chịu, không bằng nói
áp lực không có cảm giác an toàn trong đoạn tình cảm này làm cô điên
mất. Từ lúc bắt đầu cô luôn ở vị trí chủ động nhưng cũng có lúc đưa vào
vị trí bị động. Tuy nhiều lúc chủ động hơn nhưng lại vẫn không thoát
khỏi trói buộc vô hình. Chỉ vì, cô yêu anh.
Ở trong tình yêu,
người yêu trước luôn là người đau khổ nhất. Cho dù luôn nghĩ đoạn tình
cảm trước khi được sự đáp lại của Niếp Thù là hoàn mỹ nhất, Tiễn Bội Bội không thể không thừa nhận là mọi người đều ích kỷ. Khi lần đầu tiên nắm tay anh thì tiếp theo lại muốn được hôn, sau khi hôn thì sẽ muốn được
ôm, sau khi ôm thì muốn có người anh, trái tim anh. . . . . . Vốn cô cho rằng tình yêu là chuyện của một người, bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên là
sai rồi.
Cho nên, sau khi trải qua lần thất vọng thứ nhất, cô trở nên không giống như là mình nữa. Ghen tỵ, không quả quyết, nhạy cảm,
nghi kỵ. . . . . . Tất cả tâm trạng tiêu cực làm cô không chịu
nổi.
Nước mắt vẫn còn rơi theo bản năng, cũng biết sau này trong lòng mình sẽ ít đi mấy phần đau đớn, nhiều hơn mấy phần uất ức.
Bờ sông gió thật to, gió mang theo hơi ẩm làm tóc cô ướt. Không biết ngồi
bao lâu, Tiễn Bội Bội rùng mình, đang muốn đứng dậy, một bóng người đã
ngồi xuống ở bên cạnh mình: "Hôm nay thật là một ngày khó quên!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT