Đợi đến khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại, Niếp Thù đã hoàn toàn bị cảm xúc tiêu cực đánh sụp.

Cô ưm một tiếng, mở hai mắt ra, vừa vặn đụng phải tầm mắt chưa kịp tránh né của Niếp Thù. Cảm xúc trên mặt anh còn chưa kịp thu lại, đã bị Tiễn Bội Bội nhìn thấy rõ.

Giờ khắc này, tâm tình của cô gái nhỏ rất phức tạp, chính cô cũng nói không rõ. Nâng khóe miệng lên, rốt cuộc vẫn không bật cười, cô lúng túng nhếch khóe miệng bò dậy, vuốt vuốt mái tóc dài có chút lộn xộn cười khan nói: "Thật đáng ghét, lại phải đi học." Dứt lời liền bò dậy, sau khi mặc áo khoác, đẩy xe lăn của Niếp Thù tới gần anh hỏi, "Cần em giúp anh không?"

Niếp Thù lắc đầu, cô tự động dịch ra. Bộ dạng khéo léo khác thường, khiến Niếp Thù hơi nhíu chân mày.

Tiễn Bội Bội nhanh chóng rửa mặt, nói “tạm biệt” với Niếp Thù vẫn còn đang chập chạp trong nhà vệ sinh rồi lập tức đi ra cửa.

Khi đứng chờ ở trước chỗ đợi xe buýt, Tiễn Bội Bội mở điện thoại ra, trên điện thoại di động quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Không cần xem cũng biết là điện thoại trong nhà gọi tới, tin nhắn cũng là Trương Đang Ny nhắn. Cô cũng không vội, chậm rãi mở tin nhắn ra, đọc từng tin một, đơn giản là đều trách cô vì sao tắt máy, mở máy nhanh gọi điện thoại về nhà ....

Tiễn Bội Bội gọi điện thoại cho Trương Đan Ny trước, bên kia quả nhiên đã sắp điên, cô còn chưa kịp mở miệng cô bạn đã nổ tung: "Tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại tắt máy thế hở, hại tớ thiếu chút nữa bị ba mẹ cậu ép điên rồi."

"Bọn họ nói gì?"

"Mẹ cậu vẫn muốn cậu nghe điện thoại, tớ nói cậu ngủ rồi, dì ấy còn bảo đánh thức cậu dạy. . . . . ." Mặc dù trước kia vẫn luôn nghe danh mẹ Tiễn bưu hãn, tối hôm qua tự mình thể nghiệm, Trương Đan Ny mới chân chính thấy được.

"Vậy cậu nói sao?" Tiễn Bội Bội cũng đổ mồ hôi, sao mẹ cô lại giày vò người ta như thế, ngủ thì ngủ còn bắt người ta gọi cô dậy.

"Tớ nói tớ không dám."

". . . . . ." =.= "Cậu không dám cái gì?"

"Tật xấu tức giận khi cậu rời giường nên tớ không dám trêu chọc."

". . . . . ." Tiễn Bội Bội kêu oan ở trong lòng, chuyện lần đó là ngoài ý muốn, sao con nhóc này lại không nghe người ra nói chứ!

Lại nói, Tiễn Bội Bội là lần đầu "được" tức giận rời giường như vậy, lúc đó bởi vì tham gia trận thi đấu tiếng Anh toàn tỉnh, trước khi thi cô nhẫn nhịn gần một tuần, mãi mới chờ đến lúc kết thúc thi đấu, cho rằng có thể ngủ một giấc ngon, hơn bảy ngày sáng ngày hôm sau Tiễn Bội Bội đã bị đánh thức, nói ra cho oai vì ăn mừng cô thi đấu kết thúc mỹ mãn, trời mới biết thành tích thi đấu chưa công bố, ăn mừng gì mà ăn mừng, quả nhiên cô gái nhỏ bùng nổ tại chỗ.

Từ đó về sau, gần như tất cả bạn học trong lớp đều biết, tính khí khi bạn học Tiễn Bội Bội rời giường rất nghiêm trọng.

"Như thế mà mẹ tớ cũng tin?"

"Tớ cảm thấy chắc là không. Mẹ Tiễn nói khi nào cậu “TỈNH LẠI” thì lập tức gọi điện thoại về." Cô bạn cố ý nhấn mạnh hai chữ “TỈNH LẠI”, nghĩ đến lúc ấy giọng của mẹ Tiễn cũng như vậy, Tiễn Bội Bội nhức đầu nghĩ.

Có một người mẹ vô cùng nhạy cảm cũng rất khổ sở.

"Được, mẹ tớ còn hỏi gì nữa không? Hoặc là cậu có nói gì hay không?" Hai người nói chuyện cho rõ ràng để còn khớp nhau, xe buýt đã tới, cô lấy tiền lẻ ra ngoài, tìm một chỗ ngồi xuống, mới gọi điện thoại về nhà.

Tiếng chuông điện thoại còn chưa kết thúc đã được kết nối, cũng không biết có phải mẹ Tiễn canh giữ ở trước máy điện thoại chờ cô sa lưới hay không.

"Alo, mẹ ạ?"

"Cô còn biết gọi điện thoại về à??" Giọng điệu của mẹ Tiễn châm chọc trước nay chưa từng có, thậm chí xảo trá.

Mặc dù trước kia mẹ Tiễn cũng thích nói như thế, chỉ không biết có phải hôm nay mình cực kỳ nhạy cảm hay không, Tiễn Bội Bội đột nhiên cảm thấy khổ sở, nước mắt cứ như vậy mà tràn ra khỏi hốc mắt, cũng không có tâm tư bình thường như trước kia, Tiễn Bội Bội nhỏ giọng nói: "Mẹ bảo khi nào con tỉnh lại thì gọi ngay cho mẹ là vì nói những lời này với con?"

". . . . . ." Mẹ Tiễn dừng lại, hiển nhiên cũng không ngờ tới Tiễn Bội Bội luôn biết ăn vạ dụ dỗ người sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, khi mở miệng nói thì giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Thế nào? Còn chưa tìm được phiếu cơm dài hạn, hiện tại đã biết tạo phản?"

"Con không biết mẹ đang nói cái gì cả."

"Thật may là cô không biết, nếu cô biết thì hỏng mất. Chính cô nói rõ, tối hôm qua cô đi đâu?"

"Thì con ở nhà Ny Tử."

"Đến lúc này mà cô còn nói dối? Cô thật sự coi ba mẹ là đồ ngốc sao. Ở nhà con bé mà không nghe điện thoại? Ở nhà con bé mà tắt điện thoại?"

"Con học quá mệt nên, ngủ thiếp đi. Về phần tắt máy, điện thoại đúng lúc hết pin con không cố ý mà." Có lẽ thật sự là bị cơn giận của mẹ Tiễn bức bách nên lúc Tiễn Bội Bội nói những lời này không có một chút nào cảm thấy chột dạ đến giọng nói cũng gần như lạnh đến trình độ máu lạnh.

"Vậy khi tôi nói con bé gọi cô nghe điện thoại, sao cô không chịu nghe?"

"Cậu ấy sợ, cậu ấy sợ rằng con sẽ tức giận khi bị gọi dậy như thế." Lời này ngược lại là thật.

". . . . . ." Mẹ Tiễn cũng không biết tin hay không tin, tóm lại bà không lên tiếng nữa. Hai mẹ con cách điện thoại im lặng một lát, mẹ Tiễn mới tiếp tục nói: "Tối nay tan học cô lập tức trở về cho tôi, nơi đó cũng không cho đi. Biết không?"

Cô nhàn nhạt đáp ứng, sau khi cúp điện thoại thì bắt đầu nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Ánh mắt khi đó của Niếp Thù là có ý gì đây? Tiễn Bội Bội nghĩ. Trong đầu lại tự động nhớ lại một màn lúc tỉnh lại khi sáng kia, cô chưa bao giờ biết trong mắt của một người có thể chứa nhiều thống khổ và ẩn nhẫn như thế, là mình làm khó anh rồi sao? Trong đầu Tiễn Bội Bội xoay chuyển những vấn đề lung tung lộn xộn, khi là giọng nói đả thương người của mẹ Tiễn có khi lại là vẻ mặt Niếp Thù lúc sáng, rồi lại là lỗ mãng của mình tối qua. . . . . .

Cho tới khi thiếu chút nữa đi quá trường học.

Buổi sáng có một kỳ thi đơn giản, cho đến khi cầm bài thi, trái tim của Tiễn Bội Bội mới dần dần bình tĩnh lại.

Bắt đầu từ tiết đầu tiên, các loại đề mục bài thi không ngừng đập tới mình, thần kinh Tiễn Bội Bội căng thẳng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, có chút không dám thư giãn, cuối cùng mấy tháng này là mấu chốt. Dù chỉ một sai lầm nho nhỏ nào cũng sẽ bị người đẩy ra một khoảng xa.

Thời gian lớp mười hai trôi qua luôn nhanh hơn người khác, chờ Tiễn Bội Bội thong thả lại thì đã đến mùa hè. Mùa hè thành phố T luôn tới cực kỳ sớm, lại kết thúc cực kỳ muộn, giống như mang cả mùa xuân và mùa thu vào bên trong. Dài dòng đến khiến người cảm thấy bực bội.

Tiễn Bội Bội đã lâu rồi chưa gặp Niếp Thù, Niếp Thù cũng không chủ động đi tìm cô, tất cả giữa bọn họ đều tốt như ngắm hoa trong sương mù, khi ánh mặt trời đi ra, những thứ kiều diễm kia lập tức biến mất không còn một mảnh.

Mỗi ngày cô tan học là lập tức về nhà, mẹ Tiễn như cai ngục luôn cảnh giác trông cô. Tiễn Bội Bội biết, tố chất thần kinh đặc biệt của phụ nữ thời kỳ mãn kinh bắt đầu phát tác. Cô cũng không phản kháng, trong lòng chỉ kìm nén bực bội và cố gắng học hành.

Còn một tháng nữa, một tháng sau cô sẽ được giải phóng.

Ngay từ lúc tháng Một Trương Đan Ny đã được đại học offer ở nước ngoài nhận rồi, tuy nhiên bây giờ vẫn trở về trường đi học mỗi ngày, rốt cuộc cũng là người không có áp lực gì, rõ ràng giữa hai người có sự khác nhau. Vốn là thành tích không sai biệt lắm, cũng bởi vì khoảng thời gian gần đây Tiễn Bội Bội liều mạng mà dần dần phân ra cao thấp. Lớp mười hai là lúc dễ xảy ra kỳ tích nhất, lời này tuyệt không giả, vốn thành tích của Tiễn Bội Bội cũng tốt bắt đầu dần dần vững vàng tiến vào ba người đứng đầu, vốn đề nghị cô thi sư phạm Tỉnh cũng bắt đầu tích cực cổ vũ cô thi trường nổi tiếng ở Bắc Kinh. Tiễn Bội Bội chưa từng nói thêm cái gì, nhưng thái độ của cô cũng đã nói rõ tất cả.

Trương Đan Ny vui vẻ thay cho bạn tốt đồng thời cũng không nhịn được có chút lo lắng, phương pháp Tiễn Bội Bội liều mạng như vậy làm cho người ta cảm thấy có chút không ổn. Cô ấy cố gắng nói chuyện với cô, nhưng Tiễn Bội Bội luôn thờ ơ. Mỗi khi cô ấy muốn nói gì đó, cô luôn lấy lý do thi tốt nghiệp trung học mà cắt đứt. Mỗi lần đều là "chuyện này sau này hãy nói, việc cấp bách trước mắt là thi tốt nghiệp trung học."

Trương Đan Ny cũng không nói thêm gì nữa, Tiễn Bội Bội vẫn mỗi ngày chui vào trong đống bài tập.

Mẹ Tiễn vẫn cực kì âm dương quái khí, Tiễn Bội Bội nói với Trương Đan Ny về chuyện này mấy lần, cũng bị bạn tốt giải thích rằng do quan tâm quá mức nên mới như thế. Không tìm được phương pháp giải quyết, Tiễn Bội Bội cũng chỉ có thể không mặn không nhạt đối đáp. Khi sắp đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, thái độ của mẹ Tiễn với cô ôn hòa hơn chút, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến sự phát huy của cô trong cuộc thi. Ngược lại Tiễn Bội Bội cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, có lúc thấy mẹ Tiễn lộ ra dáng vẻ thở ra một nửa lại cứng rắn ép về lại, Tiễn Bội Bội cũng có chút muốn để bà thở hết một hơi kia ra.

Khi nhiệt độ đạt tới cao nhất mỗi năm, rốt cuộc nghênh đón kỳ thi tốt nghiệp trung học mỗi năm.

Vào đêm trước cuộc thi, Tiễn Bội Bội học đến mười hai giờ mới được ba Tiễn cưỡng chế đi ngủ, nằm ở trên giường cũng không ngủ được, định lấy điện thoại chơi trò chơi.

Vô ý thức bấm tìm tên Niếp Thù, mười một số này không biết cô đã đọc nó bao nhiêu lần cũng vì nó mà lăn qua lăn lại không ngủ được, đến nỗi cho dù hiện tại có đảo ngược lại cô vẫn đọc ra làu làu.

Tiễn Bội Bội nhỏ giọng nỉ non tên Niếp Thù, không biết bao nhiêu lần. Cô không biết Niếp Thù im lặng là đại biểu cho cái gì, cô cũng đã không có dũng khí cố gắng nghênh đón, tất cả dũng khí của cô đều đã hao hết ở trước mặt người đàn ông kia, đợi đến khi cần nhất, mới phát hiện ra mình đã không còn dư lại chút gì.

Thậm chí cô lại không dám biến mất một đoạn thời gian rồi sau đó như không có chuyện gì xuất hiện ở trước mặt anh như trước kia, cười đến không tim không phổi nói với anh: có nhớ em không?

Đến bây giờ Tiễn Bội Bội mới hiểu được, thì ra tình yêu là cần nhiều dũng khí như vậy. Có lẽ là bởi vì quá quan tâm, cho nên mới phải sợ phản ứng của anh!

Sợ phản ứng của anh ngoài mong đợi của mình quá nhiều, đến lúc đó mình không thể nào tiếp thu được, sẽ mất thể diện ở trước mặt anh ư?

Càng muốn trong lòng lại càng rối rắm, vấn đề giống như vậy cô đã rối rắm vô số lần, cũng chỉ có lúc đêm khuya yên tĩnh, cô mới dám bùng nổ suy nghĩ, bởi vì chỉ có ở thời điểm này mới không có ai nhìn thấy cô yếu ớt.

Chỉ là cho dù suy nghĩ nhiều lần như vậy, Tiễn Bội Bội vẫn không cách nào tìm được một lý do thuyết phục mình.

Cho nên, cho dù số điện thoại đã nhấn vô số lần, nhưng luôn không cách nào đè xuống hình nút gọi màu xanh kia, mỗi lần cũng thua ở một bước cuối cùng.

Khi hốc mắt hơi ướt, Tiễn Bội Bội tắt điện thoại di động, mê man ngủ.

Lại qua hai ngày nữa, đã kết thúc rồi. Tất cả giày vò cũng nên có một kết quả.

Hai ngày thi tốt nghiệp trung học, thuận lợi khác thường. Ba Tiễn cố ý luôn theo cô hai ngày kia, mặc dù Tiễn Bội Bội nhấm mạnh không cần, ba Tiễn vẫn ương ngạnh đi theo phía sau cô.

Cho đến môn thi cuối cùng, Tiễn Bội Bội đứng bên ngoài tuyến đường tách rời sân trường, nhìn quyển sách bay tán loạn từ trên ký túc xá, nhìn sóng người tràn ra ngoài, nhìn vẻ mặt buồn vui không đồng nhất trên mặt mọi người, nước mắt cứ như vậy mà không thể kiềm chế được chảy xuống.

Đến cuối cùng, nghiễm nhiên có chút khuynh hướng bệnh tâm thần.

Ba Tiễn chỉ cho rằng cô xúc động ba năm cấp ba, không nỡ rời khỏi sân trường, nhưng lại có ai biết trong mấy tháng này cô đè nén thế nào.

Kết thúc, cuối cùng kết thúc.

Lớp mười hai cực khổ, những đêm ngày thắp sáng đèn, những công thức chữ viết cho dù thế nào cũng bay nhảy trong đầu, cô đã nhịn lâu lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play