Lại nói, khi Niếp Thù đi chuyến bay tới Hồngkong, được cho biết bởi vì nguyên nhân thời tiết không cách nào hạ cánh được, máy bay lập tức bay theo đường cũ trở lại thành phố T. Lúc đó, đã hơn năm giờ chiều.

Trước khi bay còn kéo dài 2-3 tiếng, khi Niếp Thù và trợ lý chờ ở phòng VIP, nhìn bầu trời dần dần tối, tâm tình hơi phiền não.

Mắt thấy thời gian càng ngày càng đến gần tám giờ, tâm trạng của anh lại càng thêm phiền não lo lắng.

Vốn trợ lý còn cố gắng nói chuyện với anh, lại nhìn thấy anh lòng không yên, cũng dần dần không còn sức lực. Tuy người trợ lý này cũng là người dưới quyền Niếp Thù, nhưng bởi vì bình thường chỉ phụ trách sửa sang lại các loại giấy tờ hội nghị trong công ty, thời gian gặp mặt Niếp Thù cũng không nhiều. Quan hệ tất nhiên không quen thuộc như Tiểu Lâm.

Niếp Thù nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xuất hiện đám mây ráng đỏ, tâm trạng lại nhẹ nhàng bay đi chỗ khác.

Trong thời gian chưa tới 24h, anh đã nhớ lại cảnh trong mơ ngày hôm qua vố số lần. Cô gái trẻ tuổi da thịt trắng nõn, xúc cảm dịu dàng, cơ thể mang theo mùi thơm trái cây. . . . . . cơ thể lại bắt đầu xôn xao.

Anh buồn bực đập một cái lên bắp đùi của mình, cố gắng đánh vỡ màn kiều diễm kia, lại đổi lấy ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của trợ lý. Niếp Thù thở dài một cái, ngửa đầu tựa vào xe lăn sau lưng nhìn bầu trời, mặc cho suy nghĩ chạy loạn.

Mặc kệ giãy giụa như thế nào, nhưng anh không lừa được mình, đó chính là mặc kệ anh trốn tránh thế nào, cũng không ngăn cản được viên đạn kia tiến đến hồng tâm.

Thời gian càng muộn, tâm trạng của anh càng bắt đầu nóng nảy. Rốt cuộc khi bắt đầu đăng ký lên máy bay lần nữa, Niếp Thù cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn trợ lý đang đẩy mình đi về phía trước, trong nháy mắt hoảng hốt.

"Đợi đã nào...!" Đè lại tay nắm xe lăn, rốt cuộc anh hồi hồn.

"Sao vậy?" Cơ thể trợ lý hơi nghiêng về phía trước, lại gần anh hỏi.

Anh chuyển động xe lăn, đối mặt với anh ta nói: "Tôi không đi, lần này nhờ cậu phụ trách toàn bộ."

"Nhưng. . . . . ." Hiếm có một lần thân cận boss, anh ta còn nghĩ chuyến này có phải là cơ hội cho anh ta hay không, sao Brian lại đột ngột thay đổi ý định?

"Case Hồngkông sẽ không có người nào quen thuộc hơn cậu và Tiểu Lâ. Cậu đi đi, nhớ nắm chặt cơ hội!" Niếp Thù cười khẽ, người đã bắt đầu đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Khó khăn đẩy xe lăn ra khỏi sân bay, vừa đến lầu dưới khách sạn, đã thấy Tiểu Lâm vội vàng cuống quýt dường như đang tìm người. Anh nheo mắt, mờ mờ ảo ảo cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, đợi đi ra khỏi xe, Tiểu Lâm gần như lập tức đi tới đây: "Bri¬an, không phải anh đi Hồng kông rồi sao, tại sao lại trở lại?"

"Tôi để trợ lý Diêm đi rồi. Cậu làm gì ở chỗ này? Bội Bội đâu?" Anh rùng mình, quá lạnh, rất muốn lập tức về nhà, vùi ở trong chăn không ra ngoài. Nhưng lại muốn nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Tiễn Bội Bội giống như xem phim thần tượng hôm đó, anh sẽ không cảm thấy lạnh như vừa nãy nữa.

". . . . . . Cô ấy đã đi rồi."

"Tại sao?" Lấy cá tính cô, hiện tại là thời gian chơi rất vui mới đúng.

"Cái đó. . . . . . Cô ấy biết anh vì trốn cô ấy mới đi Hồng kông."

"Ừm, như vậy cũng tốt." Trên mặt Niếp Thù lộ ra nụ cười thiếu sức sống, trong lòng đã lạnh lẽo. Rất tốt, đây chẳng phải là kết quả mình mong muốn sao, anh gật đầu một cái, "Vậy chúng ta trở về đi thôi, tôi có chút mệt mỏi."

"Nhưng. . . . . ."

"Chính tôi mới là người nên bực cậu." Anh dịu dàng cắt đứt lời của anh ấy, trực tiếp thản nhiên nhìn lên bầu trời.

Gió nổi lên, tin tức khí tượng nói hai ngày nay sẽ có tuyết, bây giờ đã bắt đầu hạ nhiệt, không biết lúc nào tuyết sẽ rơi.

Tiểu Lâm liếc anh một cái, lại nhìn con đường phía xa, thở dài, đi lấy xe. Rõ ràng là mọi người nhìn ra được anh đã thích Tiễn Bội Bội rồi, sao lại khổ sở rối rắm tới rối rắm lui như vậy! Đối với Tiểu Lâm quen thẳng thắn trên phương diện tình yêu mà nói, ý tưởng của Niếp Thù thật sự quá thâm ảo, quá quanh co. Mà anh ấy quá bình thường, anh ấy không hiểu lắm.

Xuống bãi đậu xe lấy xe, đỡ Niếp Thù vào trong xe, bỏ xe lăn vào cóp sau, Tiểu Lâm lưu loát quay đầu, chạy về phía nhà Niếp Thù.

"Những thứ này là cái gì?" Sau khi chạy được mấy trăm mét, rốt cuộc Niếp Thù phát hiện túi giấy đặt ở vị trí gần bên trong chỗ ngồi phía sau. "Quần áo của Bội Bội. Lúc nãy cô ấy chạy trốn quá nhanh, ngay cả áo khoác cũng không mặc đã chạy ra ngoài." Tiểu Lâm nghía chỗ ngồi phía sau một cái, lơ đãng trả lời.

"Quay đầu, đi tìm người." Niếp Thù trầm giọng, trong giọng nói mang theo tức giận bị kiềm chế. Cũng không biết là giận chính mình, hay là tức cô ấy.

Nghĩ đến nhiệt độ bên ngoài là dưới 0 độ, mà cô lại mặc váy mỏng manh chạy ở bên ngoài, Niếp Thù không nhịn được lo lắng.

Nhà Niếp Thù và nhà Tiễn Bội Bội không cùng một hướng, sau khi quay đầu xe lập tức chạy về phía nhà Tiễn Bội Bội. Bảo Tiểu Lâm hơi thả chậm tốc độ, dọc theo đường Niếp Thù vẫn cẩn thận chú ý bóng người hai bên đường phố, nhưng một đường cũng không thấy bóng dáng nho nhỏ kia.

Đợi đến khi xe dừng ở dưới lầu nhà Tiễn Bội Bội, Niếp Thù đã có chút nóng nảy. Mặc dù dọc theo đường đi anh đều bảo Tiểu Lâm hãm lại tốc độ, nhưng tốc dộ xe hơi vẫn nhanh hơn chân người. Nhưng lái xe lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng củaTiễn Bội Bội.

Ôm một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía vị trí nhà cô, ban công cửa sổ một mảnh đen như mực, không có người ở nhà. Lúc này anh mới nhớ tới, tối ngày hôm qua hình như cô cười giỡn oán trách với mình, hôm nay ba Tiễn mẹ Tiễn đi ra ngoài hát karaoke với đồng nghiệp, để một mình cô đón lễ Giáng Sinh.

Trong đầu không đúng lúc nhớ lại, gần đây trong tin tức thường viết phát hiện thi thể nữ lõa thể ở sườn dốc trong công viên, tự động chuyển hình ảnh “bổ não” ở trong mộng của Tiễn Bội Bội chồng lên nơi hiện trường phát hiện vụ án, Niếp Thù bị chính tưởng tượng của mình kêu ra tiếng, chảy mồ hôi lạnh.

"Hẳn là không ở nhà, có lẽ cô ấy đi nhà của bạn học?" Tiểu Lâm thấy sắc mặt của boss mình càng khó nhìn, không nhịn được cau mày nói.

"Không biết, bạn học chơi thân với cô ấy không ở chỗ này." Lần đó đi trường học chở cô về, đưa Trương Đan Ny về nhà, nhà cô bé ở thành đông, cách địa điểm tổ chức bữa tiệc nói gần cũng phải mất một tiếng đi xe, đừng nói là đi bộ. Tiễn Bội Bội không một xu dính túi chắc chắn sẽ không đi nơi đó.

"Cô ấy sẽ đi nơi nào?"

"Gần chỗ tiệc rượu có chỗ nào được mở miễn phí không?" Một lát sau, Niếp Thù trầm giọng nói. Cô ấy ăn mặc như thế không thể nào đi tới chỗ nhiều người, trên người lại không mang tiền, nhất định sẽ tìm một chỗ miễn phí nghỉ ngơi.

Tiểu Lâm suy nghĩ một chút mới đáp: "Tôi nhớ gần con đường đi tới chỗ này, đi bộ khoảng mấy phút có một công viên." Chỉ là, buổi tối khuya thế này, cô một cô gái nhỏ cũng sẽ không đi tới chỗ đó đâu nhỉ!

"Đi tới chỗ đó nhanh lên!" Trong mắt Niếp Thù nhất thời phát ra ánh sáng.

Biết đại khái phương hướng, muốn tìm người thật ra cũng không khó.

Xe đi vòng vo gần nửa vòng ở trong công viên, Niếp Thù thấy được Tiễn Bội Bội vui vẻ nhảy nhảy lên bên cạnh bàn đu dây trong vòng xoay ngựa gỗ.

Ánh đèn vòng xoay ngựa gỗ chiếu sáng chung quanh, trên người cô là lễ phục màu trắng anh tỉ mỉ lựa chọn, ngọt ngào giống như trong tưởng tượng. Cô nhúc nhích đạp trên thanh chắn, làn váy theo động tác của cô bay bay, như thiên sứ.

Lại nói, sau khi Tiễn Bội Bội lao ra khỏi bữa tiệc mới nhớ tới đồ của mình ở trên xe Tiểu Lâm, vốn cô muốn gọi trở về, xuống dưới lầu kêu ba Tiễn mẹ Tiễn xuống trả tiền. Tay đã vươn ra chuẩn bị đón xe, mới nhớ tới, vào hôm qua khi đang ăn tối, ba Tiễn hỏi mẹ Tiễn có thời gian hay không, đồng nghiệp công ty bọn họ hẹn cùng đi hát karaoke, có thể mang theo bạn tham gia. Vừa vặn mẹ Tiễn không có sắp xếp gì cho lễ Giáng Sinh, tất nhiên hớn hở đồng ý, vì vậy bạn học Tiễn Bội Bội đáng thương được cho biết khuya hôm nay đi ra bên ngoài một mình.

Căn cứ kinh nghiệm đã trải qua của bạn học Tiễn Bội Bội, hôm nay ba Tiễn mẹ Tiễn cũng phải đến chín giờ rưỡi mới có thể trở về. Nếu như bình thường, cô đã sớm chạy đi dạo cửa hang, chạy trên đường lớn rồi, chỉ là tạo hình hôm nay thật sự quá bắt mắt, mới vừa rồi cũng chỉ mấy phút đi ra từ bữa tiệc tới công viên, cô đã bị người nhìn như quái vật.

Vâng, cô biết giữa mùa đông ăn mặc như vậy lắc lư ở bên ngoài là có chút khoa trương, không đúng, là rất khoa trương, nhưng không phải cô quên áo khoác ở trên xe sao. Thế nào, thật sự cho rằng cô là kẻ điên!

Tiễn Bội Bội suy nghĩ, dứt khoát quay người lại vào công viên. Tính toán trước tiên tìm một nơi nhảy lên nửa giờ để ngừa bị đông cứng, đến khoảng chín giờ rưỡi đón xe trở về, thế nào trong nhà cũng có người.

Hình ảnh không giống như trong tưởng tượng làm Niếp Thù im lặng rất lâu, ngay sau đó bật cười. Sao anh lại nghĩ cô sẽ tìm một chỗ nào đó khóc lóc thút thít như cô gái bình thường nhỉ! Nếu như cô thật sự dễ uất ức như nàng dâu nhỏ, vậy thì bản thân nhìn nhầm cô rồi.

Ý bảo Tiểu Lâm ra sau cốp sau lấy xe lăn, được anh ấy nâng vào trong xe lăn, Niếp Thù cầm áo khoác của Tiễn Bội Bội đặt ở trên đầu gối, lại bảo Tiểu Lâm đi thật xa, lúc này mới đẩy xe lăn đi về phía bàn đu dây.

Lúc đó Tiễn Bội Bội đứng quay lưng về phía bọn họ, tràn đầy trong lòng là nghĩ làm gì để bản thân khỏi lạnh, cũng không chú ý tới chuyện khác.

Đợi đến khi Niếp Thù đến gần, xe lăn anh xẹt qua đất phát ra âm thanh mới khiến Tiễn Bội Bội dừng lại động tác.

Cô thở hổn hển, làn hơi thở ra gặp phải không khí lạnh lẽo nhất thời kết thành sương trắng thật mỏng, cô sợ run cả người, nghiêng đầu đang định nói ai đó, nhìn thấy Niếp Thù ngồi trên xe lăn cười đang nhìn mình, đầu óc nghỉ việc ba giây, sau đó phản ứng đầu tiên là. . . . . . Trốn.

Quả thật Tiễn Bội Bội muốn chạy đi, cô gần như bày ra tư thế chạy trốn, lại bị Niếp Thù tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay, sức lực xông ra quá lớn, kéo cả xe lăn của Niếp Thù đi vài mét.

Sợ kéo người trên xe lăn ngã xuống, Tiễn Bội Bội cũng không dám tùy ý chạy loạn, chỉ đứng tại chỗ hất cánh tay ra: "Buông tay! Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh." Cũng không đoái hoài tới vì sao Niếp Thù trở lại, Tiễn Bội Bội cự tuyệt nói. Coi như cô nhỏ, sức chịu đòn khá hơn nữa, cũng cần thời gian khôi phục.

Hiện tại đang là thời gian cô cảm thấy nguội lạnh, cô cần phải có thời gian vá lại bị thương lòng tự ái, đợi đến khi nhìn từ bên ngoài không thấy vết thương nữa mới có thể xuất phát lần nữa.

Sắc mặt Niếp Thù tái nhợt, nụ cười trên mặt biến mất sạch sẽ. Lại vẫn quật cường không chịu buông tay, cơ thể cứng ngắc, anh không bắt được cánh tay còn lại của Tiễn Bội Bội nên cố gắng dịch người vào trong chiếc xe lăn một chút.

Lúc đó, Tiễn Bội Bội tâm phiền ý loạn lại phất tay một cái, cơ thể anh lảo đảo, đã thành công ngã ở trên đất. Cùi chỏ chạm đất đầu tiên, sau đó là bờ mông. Niếp Thù chỉ cảm thấy cùi chỏ đau đớn, sức nặng toàn thân cũng đè lên ở nửa bên bờ mông, một khắc kia dường như anh nghe được âm thanh xương va vào đất, cả người cũng theo trọng lực lắc lư. Mất đi tri giác phân nửa bên phải chân đang bị cơ thể đè ép, chỉ chốc lát đã co quắp.

Tiễn Bội Bội nhìn Niếp Thù trên đất sắc mặt cũng trắng bệch, toàn thân bắt đầu run rẩy giống như cái sàng, nhất thời sợ choáng váng. Cô há miệng muốn nói chút gì, trong miệng lại chỉ phát ra âm thanh mơ hồ.

Cô cứ như vậy mà đứng tại chỗ, nhìn anh đang lạnh lẽo run rẩy trên đất. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play