Giáo viên lịch sử lớp khoa học xã hội luôn cực kỳ đáng ghét, mỗi lần luôn nói thao thao bất tuyệt đến tan lớp còn dạy quá giờ. Bình thường thì thôi, một ngày như hôm nay, bạn học phía dưới có vẻ cực kỳ nóng nảy.

Âm thanh oán trách càng lúc càng lớn, lớp khoa học xã hội toàn tập hợp các bạn nữ, hiếm có một ngày có thể giải trí, dĩ nhiên các cô gái đã sớm sắp xếp xong xuôi việc vui, có bạn trai dĩ nhiên là đi ra ngoài hẹn hò với bạn trai; không có bạn trai, cũng hẹn đám anh em chị em chơi thân cùng ra ngoài đi chơi. Trong thời gian lớp 12 căng thẳng, một ngày như thế luôn làm cho người ta mong đợi.

Các nữ sinh lớp khoa học xã hội nói chuyện dĩ nhiên mạnh hơn các lớp khoa học tự nhiên, tiếc rằng giáo viên lịch sử cũng là một hào kiệt, phát huy tinh thần "các bạn nói của các bạn, tôi nói của tôi" đến cực hạn. Dạy quá giờ gần nửa tiếng mới nghỉ, Tiễn Bội Bội bởi vì hôm nay Niếp Thù vắng mặt, cũng không gấp gáp, đến mấy phút cuối cùng cả lớp cũng chỉ có cô lạnh nhạt không tỏ ra hứng thú.

Khi cô giáo lịch sử lấy kính gọng đen xuống tuyên tố kết thúc giờ học, chỉ thấy trong phòng học tuôn ra dòng người như bắn pháo hoa, lúc này sân trường đã rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có hai ba học sinh đi qua, cũng đều là cảnh tượng vội vã. Tiếng bọn họ hoan hô vang vọng ở chỗ sâu trong sân trường, lại làm cho người ta cảm thấy trong sân trường càng thêm yên tĩnh.

Tiễn Bội Bội đi ra cuối cùng, trên tay cầm quyển sách tiếng Anh rất dày, thản nhiên đi ra ngoài.

Biểu cảm trên mặt của cô gái nhỏ lúc này, Tiểu Lâm thật sự muốn cho Niếp Thù xem. Cái gì còn nhỏ, vẫn còn con nít, anh cũng đã sớm nói: bây giờ đứa bé 9x thành thục lắm!

Tiễn Bội Bội đi ra khỏi phòng học, nhìn xung quanh bốn phía, lúc thấy chiếc xe RV màu bạc kia thì bật cười, cất bước đi qua, trực tiếp kéo cửa ra ngồi vào.

Xe rất nhanh lái ra khỏi sân trường, Tiễn Bội Bội cúi đầu nhìn bìa sách trên đùi, yên tĩnh hiếm thấy. Vẻ không hứng thú biểu hiện rõ trên mặt, rốt cuộc trước khi đậu xe ở một cửa hàng quần áo hạng sang rước lấy bất mãn của Tiểu Lâm: "Anh nói này Tiễn Bội Bội tiểu thư, cho dù anh không phải là người nhà của Niếp Thù, em cũng đừng biểu hiện thất vọng rõ ràng như thế chứ?"

"Đâu có, cùng đi dự tiệc với anh Tiểu Lâm đẹp trai là em may mắn, cũng không biết chị dâu biết có hiểu lầm cái gì hay không." Tiễn Bội Bội gian xảo giải thích, thuận tiện nói ra lão bà đại nhân Tiểu Lâm sợ nhất.

". . . . . ." Tiểu Lâm rất ấm ức, lần này cũng không phải bởi vì sợ, mà là bị tức. Nghĩ đến tin nhắn nhận được đêm Giáng Sinh, cùng với cú điện thoại kia, anh lập tức buồn bực. Nhìn về phía người trước mắt cũng nhiều thêm mấy phần căm giận.

Cô gái nhỏ này giống như Niếp Thù, đều là chủ nợ đời trước của anh. Đời này anh phải đến để trả nợ.

"Tại sao chúng ta tới nơi này?" Đi theo sau lưng Tiểu Lâm đi vào trong cửa hàng, cửa hàng thiết kế đen trắng đơn giản, Tiễn Bội Bội ngẩng đầu theo bản năng, mỗi lần chữ trên bảng hiệu mẫu mở ra cô đều biết, khi đặt chung vào một chỗ cô lại không biết. Nhưng mà một điểm duy nhất cô chắc chắn có thể là giá bán ở đây không rẻ.

Con đường này là con phố bán vật phẩm xa xỉ nổi tiếng ở thành phố T, thỉnh thoảng rảnh rỗi cô và Trương Đan Ny đi ngang qua từ xa, sẽ trêu ghẹo lẫn nhau: "Chờ sau này tớ có tiền, cũng tới nơi này mua đồ, cái gì cũng mua hai cái, một cái mình mặc, một cái đặt ở trong nhà làm bản mẫu, để chơi thật vui. . . . . ." Rồi sau đó cười lớn rời đi.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ thật sự đứng ở trong cửa hàng xa hoa như vậy, mặc dù trước kia khi xem phim thần tượng cô cũng có ảo tưởng qua hình ảnh này, nhưng khi bản thân chân chính trải nghiệm vẫn giống như đang nằm mơ.

Mơ hồ nhận lấy quần áo đã đặt trước đó, sau khi được nhân viên phục vụ dẫn tiến vào phòng thay đồ, Tiễn Bội Bội còn chưa phục hồi tinh thần. Trong cửa hàng rất ấm, cô thay quần áo đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Tiểu Lâm ngồi ở trên sofa ngoài cửa thì cảm giác giống như ảo mộng mới biến mất.

Dù mộng ảo thế nào, nếu như trên thực tế công chúa không về với hoàng tử, mà là người đánh xe mà nói, vậy cũng đủ tan vỡ ảo tưởng rồi.

Khi Tiểu Lâm nhìn về phía cô, đầu tiên là cặp mắt sáng lên, tầm mắt chuyển qua trước ngực của cô thì nhất thời biến thành nén cười.

Anh ho nhẹ một tiếng, ý bảo nhân viên phục vụ bên cạnh đi qua. Nói thầm với nhân viên bán hàng một lát, chỉ thấy cô gái ửng đỏ, trên mặt cũng xuất hiện mấy phần nén cười. Cô ấy gật đầu một cái, từ trong quầy hàng lục tìm gì đó, trên tay cầm thứ đó đi về phía Tiễn Bội Bội.

Tiễn Bội Bội bị đẩy vào phòng thay đồ lần nữa, khác biệt là lần này nhân viên phục vụ cũng đi theo vào.

". . . . . . Sao vậy?"

"Cái đó. . . . . . tốt nhất ngài nên đổi một cái áo lót khác."

". . . . . ." Tiễn Bội Bội cúi đầu, hóa đá tại chỗ. Trời ơi, đất ơi, áo lót màu da của cô bị người ta thấy hết rồi.

Lễ phục màu trắng thiết kế không vai, lộ ra áo ngực màu da thật đúng là 囧囧. Hai gò má Tiễn Bội Bội trong nháy mắt đỏ lên, rất muốn vì vậy đánh chết mình thôi. Ai bảo mày thất thần, ai bảo mày thất thần! Lại nhớ lại vẻ mặt nén cười của Tiểu Lâm lúc nãy, Tiễn Bội Bội muốn đụng đầu vào tường.

Nhân viên phục vụ đã đưa tới hai mảnh silicon tương tự, Tiễn Bội Bội chỉ thấy vật này ở trên TV, thật sự chưa làm bao giờ, hơi không nắm chắc.

"Cần tôi giúp ngài không?" Nhân viên phục vụ nghiêm chỉnh hỏi.

"Không cần không cần, tự tôi làm là được." Hai gò má Tiễn Bội Bội đỏ ửng, nói giỡn, đồ lót như vậy, sao có thể để cho người khác giúp một tay. Đó không phải là gián tiếp bị người. . . . . . Bị người chạm ngực sao.

Một người ở trong phòng thử nửa ngày, rốt cuộc chuẩn bị xong. Nhưng Tiễn Bội Bội lại tuyệt không muốn đi ra ngoài. Cho đến khi Tiểu Lâm không nhịn được mở miệng thúc giục: "Bội Bội, đã xong chưa? Chúng ta còn chạy đi làm tóc nữa đấy!"

Giằng co không sai biệt lắm hai tiếng, đợi đến khi giải quyết tất cả các bước, Tiễn Bội Bội nhìn bản thân thay đổi lớn trong gương, không nhịn được cũng tự luyến một chút.

Tiểu Lâm càng thêm khoa trương giơ điện thoại di động của mình, nhất định phải chụp ảnh giữ kỷ niệm cho cô.

Tiễn Bội Bội cũng hào phóng, mặc cho anh chụp xong mấy tấm. Phát triển sau đó có chút khuynh hướng không khống chế được, cô bắt đầu lôi kéo nhà thiết kế, thợ trang điểm cùng nhau selfie, cuối cùng khi thời gian dự tiệc sắp bắt đầu, hai người mới rời khỏi.

Rốt cuộc Tiễn Bội Bội vẫn chỉ là trẻ con, cười đùa một trận, rồi cũng quên mất chuyện Niếp Thù không thể tới bữa tiệc. Trên mặt lộ ra chút hưng phấn trẻ con, ngồi trên xe cầm điện thoại của mình và Tiểu Lâm so sánh hình vừa mới chụp, hỏi anh bức nào đẹp mắt.

Giờ phút này cô mặc lễ phục màu trắng, mặc dù bên ngoài phủ một lớp áo lông màu vàng nhạt nhưng đường cong vẫn có thể thấy rõ. Phần thiết kế ở eo được nối thêm một phần đuôi kéo dài, rũ xuống thành một vòng tròn phía sau, trên chân cô mang giày quấn thắt nơ dài, giống như tiểu yêu tinh hoa loa kèn nở vào sáng sớm. Trẻ tuổi mà thuần khiết đẹp đẽ, trong lúc lơ đãng làm người ta điên đảo tâm hồn. Tiểu Lâm nghĩ: nhìn thật sự như tiểu công chúa.

"Anh Tiểu Lâm, khi nào chúng ta mới đến, em đói lắm rồi." Tiễn Bội Bội xoa bụng oán trách, Tiểu Lâm cúi đầu liếc nhìn cô một cái, nhất thời bổ sung thêm một điều vào đánh giá lúc nãy: ở dưới tình huống không mở miệng không làm hành động gì.

"Rất nhanh nữa." Anh trả lời, không khí nhất thời trầm xuống.

Một lát sau, Tiễn Bội Bội ngắt ngắt làn váy hỏi: "Anh Tiểu Lâm, lần này Niếp Thù đột nhiên bay đi Hongkong rốt cuộc là có chuyện gì vậy! Sao gấp như thế?"

Tiểu Lâm đã sớm cảm thấy gần đây Niếp lão đại có chút gì đó rất lạ rồi, trước kia chưa bao giờ tham gia kỳ họp hằng năm của công ty không nói lại đột nhiên muốn lấy vé tham gia dạ tiệc, chỉ nói anh cần vé mời sau đó lại đột nhiên không đến đã đủ lạ rồi, còn tạm thời chạy đi Hongkong, chuyện này là sao đây. Suy nghĩ một chút, Tiểu Lâm thử thăm dò mở miệng: "Bội Bội, không phải em và lão đại xảy ra chuyện gì chứ? Anh thấy mấy ngày này anh ấy có chút không đúng."

". . . . . ." Tiễn Bội Bội vừa nghĩ, anh nói là mấy ngày nay, nên không phải là nói chuyện tối ngày hôm qua nhỉ! Nghĩ tới đây, cô xấu hổ không thôi, trên mặt lộ ra chút màu đỏ khả nghi, "Không có gì không đúng! Em thấy hai ngày nay anh ấy rất tốt. . . . . ."

"Ấy, như vậy nè! Thật ra thì lần đi Hồngkông này cũng là việc mới giao xuống, cho nên anh ấy mới đi gấp như thế."

“À.”

Đến bữa tiệc, mọi người vừa thấy năm nay trợ lý Lâm mang tới không phải bà xã của mình mà là một cô gái, nhất thời hiếu kỳ không thôi, rối rít xông tới. Thỉnh thoảng có người đi lên mượn danh nghĩa mời rượu dò thăm một phen, Tiểu Lâm giải thích đến miệng cũng cứng đơ, mới rốt cuộc thành công mang người thoát khỏi vòng vây.

Chỉ là, thoát được tiểu quỷ, tránh không khỏi Diêm Vương. Không biết từ lúc nào Lôi Trạm Hạo đã xuất hiện ở trước mặt hai người, cười híp mắt quan sát cô gái nhỏ một lát sau mới nói: "Đây chính là cô gái nhỏ nhà Brian mà cậu nói?"

"Hắc hắc, đúng vậy, ông chủ." Tiểu Lâm cười đến gian trá, bắt đầu giới thiệu hai người, "Bội Bội, đây là tổng giám đốc Lôi Trạm Hạo Lôi tiên sinh của công ty anh. Lôi tổng, vị này là Tiễn Bội Bội tiểu thư, năm nay học lớp mười hai." Tiểu Lâm nhấn mạnh chữ "lớp mười hai" làm Tiễn Bội Bội khẽ bất mãn, giống như lớp mười hai rất quý hiếm kỳ lạ vậy, nhất là khi ngày hôm qua Niếp Thù còn dùng lý do tuổi tác từ chối cô.

Hai người chào hỏi đơn giản, Tiễn Bội Bội dưới tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Lôi Trạm Hạo càng cúi thấp đầu. Trên mặt Lôi Trạm Hạo lộ ra mấy phần hứng thú, một lát sau mới nhìn Tiểu Lâm nói: "Cậu nói Brian hỏi vé mời của cậu, chính là vì mời Bội Bội tiểu thư?"

Thấy Tiểu Lâm gật đầu, Lôi Trạm Hạo tiếp tục nói: "Vậy Brian đâu? Đừng nói với tôi vào thời điểm mấu chốt như vậy cơ thể cậu ta không tốt?"

"Không phải, hôm nay anh ấy có chuyện bay đi Hồngkông rồi."

"Chuyện gì? Không phải bình thường chuyện cuối năm bên Hồngkông là cậu phụ trách sao? Xảy ra vấn đề gì rồi hả?" Lúc này trên mặt Lôi Trạm Hạo mới lộ ra nghiêm túc, mặc dù hôm nay nên là thời gian buông lỏng thoải mái, nhưng làm người quyết định cả một công ty, anh lại không thể không căng thẳng thần kinh bất cứ lúc nào. Hơn nữa chuyện bên Hongkong, nói lớn không lớn, nói nhỏ nhưng cũng không nhỏ. Mấy năm này, hợp tác càng nhiều, một khi xuất hiện chuyện gì sai lầm, thì đó chính là tổn thất một khoản không nhỏ.

"Không có, thật ra thì cũng không có gì chuyện quan trọng, chỉ là. . . . . ." Tiểu Lâm liếc nhìn Tiễn Bội Bội theo bản năng, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.

Cái nhìn này, Lôi Trạm Hạo nhìn đã hiểu, Tiễn Bội Bội. . . . . . Dĩ nhiên cũng hiểu. Sắc mặt cô không khỏi trầm xuống.

Đợi Lôi Trạm Hạo bị người kéo đi, Tiểu Lâm mới chú ý tới sắc mặt của Tiễn Bội Bội không đúng.

"Bội Bội. . . . . ." Anh do dự.

"Anh Tiểu Lâm, cái đó. . . . . .Em đột nhiên nhớ tới em còn có chuyện, em đi trước đây." Tiễn Bội Bội cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm lấy làn váy đã trắng bệch.

"Anh đưa em đi!" Tiểu Lâm áy náy, dù sao hôm nay là mình nói lỡ miệng.

"Không cần, tự em có thể trở về." Cô khoát khoát tay, đi về phía cửa.

Tiễn Bội Bội nhất định phải đi, Tiểu Lâm nghĩ đến kế tiếp bản thân còn có việc phải làm, thì cũng không ép nữa. Nhưng mà hơn gần mười phút, anh mới đột nhiên nhớ tới: Đồ của Tiễn Bội Bội còn ở trong xe của mình! Cô bé đi ra ngoài như vậy, không phải đông lạnh chết sao.

Cũng không kịp đợi chuyện mình phải làm nữa, nếu để cho Niếp lão đại biết mình để cô gái nhỏ của anh ấy tự đi về một mình, anh ấy sẽ bóp chết mình mất.

Gấp gáp nói xin lỗi với vị chủ quản đang đi lên mời rượu, xoay người chạy ra ngoài.

Xuống lầu dưới, lại không thấy bóng dáng Tiễn Bội Bội. Lối đi bộ xe tới xe lui, anh gấp đến độ xoay tròn tại chỗ mấy vòng, đang lo lắng là nên trở về hay lái xe đuổi theo người, một chiếc xe taxi đã ngừng lại ngay trước mắt, trong cửa xe chậm rãi đẩy ra một chiếc xe lăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play