Sharon lấy chiếc nhẫn vàng mà Nhà tiên tri tặng như một vật làm tin để cho nhà vua xem. Ngài có vẻ đã nhận ra thân phận chiếc nhẫn thì khá bất ngờ hỏi:

- Làm sao cô có nó?

- Là Nhà tiên tri Stephen đã tặng cho thần. - Sharon mỉm cười đáp.

- Không thể nào? - Mar kêu lên, hai mắt anh trợn ngược ra chiều khó tin.

Nhà vua cầm lấy chiếc nhẫn săm soi tỉ mỉ, độ tinh xảo rất cao, còn lưu lại dấu ấn thời gian rất rõ ràng. Không thể là hàng nhái được, chính Dulistal là nơi từng gia công chiếc nhẫn màu xanh lá cho một trong mười nhà tiên tri vĩ đại trong lịch sử, dù chiếc này là màu đỏ, thì cũng rất có cảm giác giống nhau.

- Nhà tiên tri Stephen đã từng đến thăm Dulistal khi ta mới lên làm vua được ít lâu, khi đó ta vẫn còn thấy ông ấy đeo chiếc nhẫn này. - Đức vua mỉm cười nhớ lại buổi tiệc hôm đó cùng với những vị khách quý của mình. - Ông ấy vẫn khoẻ chứ?

- Vâng, theo thần thấy thì ông ấy vẫn còn rất sung sức. - Sharon đáp.

- Vậy là cô sẽ đi tìm những món bảo bối để lật đổ Riastall? - Nhà vua vuốt vuốt chòm râu dưới cằm.

- Vâng, thần đã chuẩn bị cho công việc này từ lâu lắm rồi ạ.

- Ra là có tính toán từ trước. - Nhà vua đưa lại chiếc nhẫn cho Sharon. - Chuyến đi của cô ắt là sẽ vô cùng nguy hiểm và gian nan, có cần ta cho người đi cùng không?

- Không cần đâu ạ, nếu không phải là "người đồng hành" thì khó mà theo được, thần chỉ cần ngài cho phép Mar được đi cùng thần. - Cô lại liếc nhìn Mar, anh không có biểu cảm gì đặc biệt trước lời nói của cô.

- Tại sao cô xác định nó là người đồng hành? - Nhà vua chắp tay sau lưng, đi đi lại lại như hỏi cung.

- Thần có một chiếc vòng, khi tìm thấy người đồng hành nó sẽ phát sáng. - Cô nhìn nhà vua thăm dò. - Nhưng giờ, nó đang ở trong tay công chúa.

- Hửm? - Nhà vua hơi ngạc nhiên, đang định hỏi gì đó thì cánh cửa đặc biệt của phòng thiết triều mở bang ra một cái, công chúa Glenda bước vào. Cô đã thay bộ váy thướt tha thường ngày, tóc tai gọn gàng.

- Ai nhắc gì ta vậy?

- Glenda, con sao không nghỉ ngơi trong phòng, ra đây làm gì? - Nhà vua nhìn cô con gái mà thấy nhấp nhổm không yên.

- Con có làm sao đâu mà phải nghỉ ngơi. - Glenda ôm tay cha mình. - Cha nói với Mar chưa?

- Ta nói rồi. - Nhà vua lảng tránh ánh mắt chờ mong của cô con gái, thấy lời mình sắp nói ra đúng là quá tàn nhẫn.

- Anh ấy đồng ý không? - Mắt Glenda long lanh.

- Con hỏi nó đi. - Cuối cùng vì quá khó xử nên nhà vua đã đổ lên đầu Mar luôn.

Glenda thấy cha mình cứ úp mở thì rất sốt ruột.

- Cha, con hỏi cha kia mà!

- Được rồi. - Nhà vua khẽ liếc Mar một cái, nuốt nước bọt nói. - Nó từ chối.

Glenda như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức hoá đá.

- Cha nói sao? Anh ấy từ chối kết hôn với con? - Glenda quay phắt lại nhìn Mar, mắt ngấn lệ. - Tại sao?

- Xin lỗi công chúa. - Mar cúi đầu, không dám đối mặt với công chúa.

- Tại sao? Anh không thích em à? - Glenda chạy xuống nắm tay Mar, càng khiến anh cảm thấy tội lỗi.

- Không, ý thần là thần rất quý công chúa, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ. - Mar nắm lấy tay Glenda. - Thần không xứng với người.

- Không ai xứng với em ngoài anh cả. - Glenda ôm chầm lấy Mar, bắt đầu khóc nức nở.

Tình cảnh vô cùng là bối rối.

Sharon đứng một bên, chứng kiến mối tình bi luỵ giữ một chàng hộ vệ và nàng công chúa cành vàng lá ngọc, thật không thể tréo ngoe hơn được.

- Glenda, con đừng làm Mar khó xử nữa, cậu ấy có quyền lựa chọn. - Nhà vua nắm vai con gái, nhưng cô càng ôm Mar chặt hơn. - Với cả, ta vừa giao cho Mar một nhiệm vụ.

- Cái gì? - Glenda quay phắt lại.

- Cậu ấy sẽ đồng hành với Sharon làm một nhiệm vụ ngầm, trong đó, ta là đồng minh đầu tiên của hai đứa. - Lần này, nhà vua nhìn về phía Sharon, chứng tỏ ngài ủng hộ cô.

- Nhiệm vụ cái gì nữa, anh ấy làm việc quá nhiều rồi! - Glenda lau nước mắt, trông rất uỷ khuất, cứ như cô đang cầu xin cha tha chết cho Mar vậy.

- Con nữa. - Nhà vua nghiêm giọng. - Ta đã nuông chiều con quá nhiều rồi, đã đến lúc ta rèn giũa con để trở thành một nữ vương xứng đáng với đất nước này.

- Cha! - Cô công chúa không ngờ rằng lần này mình lại bất lợi đến thế, cả phụ vương cũng thay đổi thái độ xoành xoạch.

- Không phải cứ là một công chúa thì muốn gì được nấy. Ngay cả ta cũng chưa chắc có được. Con phải biết cho đi, tất sẽ được nhận lại. - Nhà vua giọng đã mềm mỏng hơn, kéo con gái về phía mình. - Hãy để Mar được tự do.

Nghe như anh vừa được phóng thích khỏi lò mổ. Sharon thầm nghĩ. Liệu nàng công chúa nổi tiếng bướng bỉnh có chịu chấp nhận buông tay hay không đây?

Sau một hồi khóc lóc, thút thít, sụt sịt, cuối cùng công chúa cũng đã có quyết định cho riêng mình.

- Thôi được, em để anh đi đấy. - Glenda phụng phịu nói. - Nhưng sau khi xong nhiệm vụ phải về đây cưới em.

Mar không dám hứa bừa, cô nàng này còn nhớ dai vô địch, vạ mồm một cái là đi tong một đời.

- Thần không dám nói trước điều gì đâu ạ! - Anh gãi đầu, không biết dùng từ thế nào đành phang đại.

- Còn cô đứng đây làm gì? - Glenda nhìn sang Sharon cứ như thể vừa mới phát hiện cô đang đứng ở đó.

- Thần xin mạn phép được xin lại chiếc vòng. - Sharon cúi đầu nói.

Glenda gỡ chiếc vòng thạch lam ra khỏi cổ, nhìn ngắm một hồi rồi không nói gì mà đưa cho Sharon luôn, thế mà cô cứ nghĩ công chúa sẽ làm ầm ĩ lên chứ.

- Được, trả cho ngươi.

- Vậy là xong rồi nhé! - Nhà vua thở phào vỗ vai Mar và Sharon. - Mai ta mở tiệc ăn mừng, coi như một lời chúc may mắn cho chuyến đi của hai đứa, đừng trì hoãn việc này lâu, đi càng sớm càng tốt.

- Rốt cuộc là cha bắt anh ấy làm nhiệm vụ gì vậy? Lại còn liên quan tới cô ta nữa. - Glenda vẫn còn tỏ ra rất khó chịu.

- Công việc này là tuyệt mật, nếu để lộ ra rất nguy hiểm tới tính mạng của họ, tới một thời điểm nào đó con sẽ biết. - Nhà vua xoa đầu con gái khuyên bảo.

Glenda tuy không hài lòng với câu trả lời của phụ vương, nhưng biết chắc có hỏi thêm cha cũng không nói nên thôi không truy vấn nữa.

Sau đó, Mar và Sharon được tha về phòng nghỉ ngơi. Cô ngay lập tức lôi kéo anh đến phòng của mình.

Suốt một đêm không ngủ, lại đói meo đói mốc, Mar cứ vừa đi vừa ngáp, lảm nhảm rằng muốn về nhà ngủ, cô đương nhiên cũng đói và mệt, nhưng việc hệ trọng phải lo làm cho xong.

Về đến phòng, Sharon bắt Mar gài chốt cửa cẩn thận, còn cô thì kéo rèm kín mít, đảm bảo mọi thứ an toàn tuyệt đối, cô mới bắt đầu lục lọi trong ba lô của mình.

- Nè, cô làm gì vậy? - Mar ngồi phịch xuống cái ghế ở bàn trang điểm, quan sát Sharon đang lúi húi tìm đồ.

- Anh chắc còn mơ hồ về vụ "người đồng hành"? - Cuối cùng cô cũng tìm thấy viên đá màu tím của Nhà tiên tri, ông dặn dò khi tìm được người phải cho họ xem thứ này.

- Hiểu đại khái. - Mar nói đại.

Sharon đặt viên đá xuống sàn, lẩm nhẩm thần chú, ánh sáng phát ra từ viên đá hiện lên hình ảnh mờ nhạt của một người mặc áo trùm, dần sau mới trở nên rõ nét. Là nhà tiên tri Stephen, đứng đó, nhưng là ảo ảnh.

Xuất thân từ gia đình có truyền thống tiên tri học, Mar sao không biết đến Nhà tiên tri Stephen lẫy lừng một thời chứ, lúc cô đưa chiếc nhẫn cho hoàng đế xem, anh cũng đã rất sốc rồi.

"Sharon, ta vui vì con đã tìm được người đồng hành, và ta mong rằng cộng sự của con biết cách hợp tác..." Ảo ảnh của Nhà tiên tri vang lên tiếng nói.

Mar có vẻ vừa sốc vừa xúc động, ngay cả cha anh cũng chưa từng được nhìn thấy ông ấy, dù chỉ qua ảo ảnh. Đây chẳng phải rất vinh dự sao.

"Sau đây ta có đôi lời nhắc nhở những người đồng hành, nhiệm vụ của các cô cậu là phải bảo vệ Sharon và thu thập đầy đủ 8 món bảo bối bị thất lạc. Lí do chỉ có một, lật đổ Riastall, hắn đang âm mưu để đem những tháng ngày đen tối reo giắc lên muôn loài. Hắn đang mạnh lên rất nhanh, một mình Sharon không thể gánh vác sứ mệnh to lớn đó, vậy nên cần có những người đồng hành như các cô cậu để chia sẻ trách nhiệm.

Trước mắt, tìm cho ra 8 món bảo bối, sau đó mới tính đến chuyện tìm thêm đồng minh, càng nhiều càng tốt để đủ sức chống lại Riastall. Hãy nhớ tin tưởng lẫn nhau, tránh gây mâu thuẫn bất đồng, luôn bảo vệ lẫn nhau và tuyệt đối không phản bội. Cho dù cô cậu là người nước nào, khác biệt ngôn ngữ ra sao, tiền đồ danh phận thế nào cũng gạt sang một bên, bảo vệ thế giới mới là mục tiêu hàng đầu hiện nay.

Thế giới cần người dẫn dắt, các quốc gia đang mất dần phương hướng, nếu không mau chóng hành động, ta sẽ mất dần các đồng minh. Điều đó chỉ làm cho Riastall mạnh lên thôi. Sứ mạng mà các cô cậu đang mang trên vai, đừng nghĩ nó là một gánh nặng, mà là một vinh dự không gì sánh được, hãy trân trọng và phát huy hết khả năng của mình.

Ta đã quá già, chỉ có thể đứng phía sau âm thầm trợ giúp, nhưng những lúc cần thiết, ta sẵn sàng chiến đấu. Hãy nhớ các cô cậu là niềm hy vọng duy nhất, đừng phụ lòng tin của ta."

Đến đây, ảo ảnh kết thúc, căn phòng trở lại yên tĩnh như lúc đầu.

Mar như vừa trải qua một giấc mơ, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không lúc nãy còn tồn tại ảo ảnh của Nhà tiên tri vĩ đại mà anh vẫn thầm ngưỡng mộ.

- Sao hả, đã hiểu chưa? - Sharon nhặt viên đá dưới đất lên, cẩn thận phủi bụi rồi cất trở lại vào ba lô.

- Hiểu rồi. - Mar gật đầu.

- Tốt, ngày mai xuất phát. - Cô quấn rèm cửa lại, ánh sáng chan hoà lại ùa vào sưởi ấm căn phòng.

- Cái gì, cô nghĩ sao vậy, đi sớm làm gì? - Mar giật mình, anh còn chưa chuẩn bị tinh thần, ngay cả vai trò "người đồng hành" anh cũng chưa nghiệm ra được.

- Thời gian không chờ đợi ai cả, tôi nán lại đây lâu quá rồi. - Sharon kiên quyết đáp, hành lý cô luôn chuẩn bị sẵn sàng, như thể nếu xảy ra bất trắc thì có thể vác ba lô chuồn ngay lập tức.

- Thì cũng phải cho tôi thời gian từ biệt gia đình bạn bè đã chứ! - Mar bĩu môi nói. - Tôi chỉ còn một tháng nữa là thi tuyển đội trưởng rồi, ai ngờ cô xuất hiện lôi đi đúng thời khắc quyết định như vậy.

- Nhà tiên tri đã nói, cho dù có việc gì đi chăng nữa cũng phải gác qua một bên, cứu thế giới này mới là việc quan trọng. - Sharon có một đôi mắt đẹp và kiên định, rất dễ tác động đến ai đang nhìn nó, Mar cũng vậy, anh cảm giác có thể chạm được vào sự nhiệt huyết của cô gái này.

- Thôi được. Mai lên đường. - Mar gật đầu.

- Được rồi, tôi cũng không có nghi thức gì cầu kì, nhưng... - Sharon đưa tay ra. - Hoan nghênh Marvelous, người đồng hành đầu tiên của tôi.

- Rất vinh dự trở thành người đồng hành của quý cô. - Mar bắt tay Sharon, còn cố ý siết thật mạnh để trêu đùa, ai ngờ cô cũng rất tinh quái siết lại, còn cố ý dùng ma lực làm tăng nhiệt độ bàn tay, Mar giữ được một lúc thì chịu không được giựt ra ngay, còn thổi phù phù.

- Ê, cô chơi ác vậy hả? - Mar nhìn bàn tay đỏ ửng của mình mà thấy tưng tức, cái cô gái này đúng là khó nhằn, nhìn bên ngoài thì xinh xắn hiền lành, có ai ngờ được bên trong thế nào.

- Là anh chơi tôi trước, thôi, muốn chia tay bạn bè người nhà gì đó thì tranh thủ đi. - Sharon đuổi anh như đuổi ruồi, Mar bị cô đẩy ra đến cửa rồi mà vẫn cố bám lấy tường sống chết phun ra mấy chữ:

- Tôi với cô còn đồng hành lâu dài, đợi đấy tôi cho cô biết tay!

Đuổi được Mar ra khỏi cửa, Sharon bất giác bật cười. Không ngờ anh lại là người đồng hành của cô.

Lần đầu tiên cả hai gặp nhau ở khách sạn Lá may mắn, cô để quên chiếc vòng thạch lam trên bệ rửa mặt trong phòng tắm, khi anh vào phòng kiểm tra, cô còn tưởng là ăn trộm, uýnh nhau một trận suýt gây hoả hoạn. Tình cảnh lúc đó kì cục đến không tưởng.

Giờ nghĩ lại, chặng đường tìm kiếm người đồng hành của cô ở Dulistal đã gian nan vậy, những lần sau nữa không biết sẽ thế nào đây.

End chap 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play