Viên đá mà Sharon phá vỡ chính là phong ấn đặc biệt. Giờ đây cô và Mar hoàn toàn có thể sử dụng pháp thuật.
Gã xác sống cười ha hả.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."
- Chính xác! - Sharon đứng trên bàn tế, một quầng lửa đỏ rực bao quanh người cô.
Mar cũng đã lấy lại được khí thế, anh bẻ tay răng rắc, nhìn gã xác sống như con mồi.
- Cùng phối hợp nhé! - Sharon đề nghị.
- Ok, tôi chán chỗ này lắm rồi. - Mar gật đầu, cùng xông vào với cô.
Đầu tiên Sharon dùng sợi dây lửa quấn chặt gã xác sống lại, tà áo choàng của hắn bị cháy đen thui, Mar phối hợp cầm kiếm đâm vào tim hắn, nhưng hắn không chết, anh cố gắng chém vào cổ, nhưng hắn không hề suy suyển.
Sharon đem nội lực hoả thiêu hắn, cả căn phòng rộng nóng như lò nướng, Mar chịu nhiệt kém thì mồ hôi vã ra như tắm.
Gã xác sống vẫn không chết, mà biến thành một bộ xương rực lửa.
- Có khi nào hắn bị lời nguyền không? - Sharon hỏi Mar.
- Ai biết, có thể lắm. Nhưng tôi nghe nói lời nguyền bất tử bị thất truyền cũng lâu lắm rồi mà! - Mar dùng tay quạt phành phạch.
- Không rõ, nhưng hắn không chết.
Gã xác sống giờ chỉ trơ trọi bộ xương, hắn nhảy múa trước mặt Sharon.
"Ồ xem ta này, thiệt là mới mẻ nha!"
- Tôi có một yêu cầu! - Mar chợt lên tiếng.
"Sao hả, ngươi muốn ta tự sát?" Gã cười khanh khách.
- Không, tôi đoán ông đã ở đây rất lâu rồi, ông không phải người chỉ mới chết cách đây mấy chục năm. Ông còn hơn thế, một quan tư tế? Một pháp sư vĩ đại? Hay một người gác cổng? Tôi không biết, nhưng ông rất mạnh, mạnh theo một cách riêng, nếu ông mà còn sống, thì ngay cả cô gâi kia ông cũng đánh thua. Vậy nên, thôi thì chúng ta hợp tác vậy.
"Hợp tác? Có ăn được không?" Gã cợt nhả, vẽ những hình thù bằng lửa lên không khí.
- Nhà vua có lệnh, nếu phát hiện những thứ khả nghi, sẽ cho đánh sập cả khu cổ mộ này, xoá sổ vĩnh viễn cả ông và những thứ mà ông gắn bó hàng thế kỉ qua, tôi cá là ông không thể làm gì được cả một đội quân của đức vua nhỉ?! - Mar cố quan sát cái đầu lâu rực lửa ấy, nhưng không tài nào biết được ông ta đang nghĩ gì.
"Giỏi lắm nhóc!" Đột nhiên gã vỗ tay bồm bộp. "Nhóc thắng, ta sẽ bảo vệ nơi này, còn ông già kia ta mặc kệ."
- Ông ta đang toan tính cái gì vậy? - Mar tiến gần về phía Sharon.
"Hắn nhờ ta giúp đỡ và che chắn cho hắn, người hắn toàn ma lực hắc ám, giờ hắn người không ra người, ma không ra ma, ta cũng chỉ muốn bảo vệ nơi này nên mới cho hắn nương tựa thôi."
Gã xác sống dập hết lửa trên người, hoàn lại cái áo choàng trắng vấy máu nhưng không trở về bộ dạng phân huỷ mắc ói kia nữa.
- Vậy giờ hắn mạnh cỡ nào? - Sharon hỏi trước cả Mar, đối với loại ma lực hắc ám, cô bao giờ cũng nhạy cảm.
"Mạnh kha khá, nói chung là đủ để đánh với hai cô cậu, nhưng ta khuyên là đừng có động vào mệt thân."
Gã xác sống so với thái độ lúc nãy đã tốt lên nhiều, dễ mến hơn hẳn.
- Tại sao? - Cả hai đồng thanh.
"Hắn khá rành lời nguyền, hai cô cậu coi chừng dính phải thì đừng trách ta không nhắc."
- Trước đó hắn đang toan tính cái gì vậy? - Mar xoay chủ đề sang hướng khác.
" Đầu độc chết em trai mình, sửa lại phán quyết mười năm trước, quay lại làm vua Dulistal."
- Hừ, giờ hắn đang ở đâu? - Mar cài lại mấy cúc áo bị bung do đánh nhau.
"Ở gần đây, bọn mi đi thẳng, quẹo trái, đi thẳng rồi quẹo phải hai lần, sau quẹo trái, rồi phải, rồi đi thẳng hai trăm thước xong rẽ trái hai lần nữa."
Gã xác sống trêu chọc.
- Cái này mà là gần đây à? - Sharon trừng mắt.
- Ông đi với chúng tôi! - Mar định túm áo choàng gã lôi đi thì gã đã bay lên không.
"Ta đùa thôi, tự mà đi gặp ông ta." Nói xong gã xác sống liền chuồn mất.
- Hừ, cái gã này sợ gì vậy không biết. - Mar hướng về phía cửa. - Đi thôi Sharon, tìm ông già bệnh hoạn đó.
Cô không đáp, chỉ gật đầu đi theo.
Hành lang vắng vẻ, im ắng đến lạnh lẽo, cả hai quay lại chỗ công chúa bị trói trên cây thánh giá, nhưng công chúa đã không thấy đâu nữa.
- Chết tiệt thật. - Mar không nhịn được chửi thề.
- Tôi đoán chúng ta ở đây cả đêm rồi, chắn chắn sẽ có người tới tìm. - Sharon đứng bên cạnh trấn an.
- Lần này về không chừng bị đi đày luôn ấy chứ! - Mar lại càm ràm.
Sharon đang đứng yên quan sát xung quanh thì tự nhiên cảm giác có ai đó thụi mạnh vào bụng văng cả ra đằng sau, cô bị bất ngờ nên không kịp trở tay.
- Cô làm sao thế? - Mar vội vàng chạy đến đỡ cô dậy.
- Có kẻ nào đó đấm vào bụng tôi! - Cô nghiến răng, hôm nay bị vật lộn nhừ cả xương cốt.
- Tụi mày còn chưa bị đem đi tế lễ cơ à? - Ông già từ đâu hiện ra khó chịu nói.
- Công chúa đâu? - Mar quát ầm lên.
- Mạnh miệng thế, bị ta dần cho như vậy mà chưa sợ? - Ông già kênh kiệu nhìn Mar như nhìn một con tép riu.
Mar không thèm đáp, phi ngay một mũi tên kim loại sượt qua mặt ông già.
- Sao ngươi dùng ma thuật được? Chẳng nhẽ... - Giờ ông ta mới vỡ lẽ ra được thì có vẻ hơi lo lắng.
- Công chúa đâu? - Mar gầm gừ.
Ông ta vung tay, hàng loạt mũi tên màu đen tua tủa bắn về phía hai người, Mar lập kết giới bảo vệ, nhưng không may bị một mũi tên sượt qua cánh tay.
- Là ông đã ám sát đức vua vào hôm tổ chức lễ hội! - Sharon nhìn thấy mấy mũi tên quen mắt thì nhận ra ngay.
- Hừm, cũng chính mày phá hỏng kế hoạch của tao. Nhưng mày biết không, mũi tên hôm đó tao đã ếm một lời nguyền rất mạnh vào đấy, chỉ cần chưa tới một giờ, ngươi sẽ tiếp nhận lời nguyền và trở thành nô lệ của ta. - Ông ta ngửa cổ cười điên dại nhìn như một gã tâm thần.
- Hừ, vô dụng thôi, tôi không bị dính lời nguyền đâu. - Sharon rất tự tin nói. Hôm đó cô được cứu chữa rất nhanh, còn chưa tới một tiếng, tàn dư hắc ám cũng được đẩy hết ra, không bao giờ có chuyện hình thành lời nguyền được.
- Đừng vội mừng, thời gian sẽ cho mi thấy tất cả.
Đột nhiên từ xa có tiếng bước chân rầm rập tiến lại, rất đông, dễ hơn chục người đang tiến vào cổ mộ. Ông già vội vàng chạy biến, Mar lôi Sharon đuổi theo nhưng không kịp, đành phải đứng đợi.
Lúc sau xuất hiện một anh chàng khá quen thuộc. Jay, đội trưởng hệ Thổ, theo sau là đội phó và vài người trong nhóm, nhìn thấy Mar và Sharon họ rất mừng rỡ.
- May quá, chúng tôi tìm hai người muốn đứt hơi. - Jay chạy lại bắt tay Mar. - Công chúa đâu rồi?
- Chia nhau ra tìm, chuyện kể ra thì hơi dài dòng nhưng giờ cô ấy đang bị một hồn ma bắt giữ. - Mar khó xử nói.
- Là anh trai ta đúng chứ? - Hoàng đế Dulistal đột ngột bước vào làm mọi người quáng quàng hành lễ. Ông phẩy tay cho qua rồi nhìn chằm chằm vào Mar.
- Anh ấy có làm gì con bé không?
- Dạ, thần không chắc, nhưng có lẽ là chưa. - Mar bắt đầu rối ren, ăn nói hồ ngôn loạn ngữ. - Ông ta chỉ mới đi khỏi đây thôi ạ.
- Chia ra lục soát, ta cần phải tìm được con bé và nói chuyện đàng hoàng với anh mình. - Hoàng đế đem theo hộ vệ ra ngoài, còn ngoái lại nói với Mar. - Xong việc ngươi đến gặp ta.
Mar nuốt nước bọt, đời này coi như tàn rồi.
Sharon cũng chẳng biết làm sao, lôi anh cùng lục soát cổ mộ.
Hai giờ sau, mọi người phát hiện ra công chúa đang nằm ngủ ngon lành ở phía trên điện thờ.
Hoàng đế không tìm thấy anh mình, chỉ buồn bã nói:
- Em mong anh sẽ suy nghĩ kĩ lại, đừng hành động dại dột.
Xong mọi người lục tục rời đi.
Trời đã sáng, đêm qua mưa rất to, đến gần nửa đêm mới tạnh một chút, hoàng đế nghe tin công chúa mất tích thì vội vàng đi tìm. Đến khu điện thờ thì bị mấy hồn ma cầm chân trêu đùa suốt mấy tiếng đồng hồ, các hộ vệ gặp đủ loại ảo giác, gần sáng mới xuống dưới cổ mộ được.
Sharon theo đoàn hộ vệ của nhà vua trở về cung điện, lúc tắm rửa, cả người cô đầy vết bầm tím trầy xước, từ lúc rời khỏi Navara, đây là lần đầu tiên cô bị thương trở lại. Nhưng mấy vết bầm đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, sau này sẽ còn nhiều thử thách nguy hiểm hơn nữa.
Tắm rửa xong, cô được lệnh đến phòng thiết triều.
Mar đã đứng đợi ở đó từ lúc nào, anh cũng tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quân phục mới toanh, vết trầy trên trán còn hơi rỉ máu, chắc chưa kịp xử lí.
Không lâu sau thì nhà vua cũng bước vào, ngài cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ chừa Mar và Sharon, phòng thiết triều rộng lớn giờ yên ắng đến lạnh gáy, nó làm cô nhớ đến mấy hành lang âm u trong cổ mộ.
- Ta thật sự không nghĩ là có chuyện như vậy. - Đức vua vuốt mặt. - con gái ta suýt chết chỉ vì đi theo một đội phó.
Mar vẫn không dám lên tiếng, chỉ cúi gằm mặt xuống đất.
- Ta không biết phải "xử lí" ngươi thế nào cho phải nữa!
- Thần xin chịu mọi hình phạt. - Mar đáp, giọng nói kiên quyết như đang nhận một nhiệm vụ, anh đang không hề tỏ ra sợ hãi, chí ít là vẻ bề ngoài.
- Còn cô Sharon, cô cũng gặp nguy hiểm khi đi theo gã này. - Nhà vua nói với Sharon. Vẻ mặt ông đầy thăm dò, xem phản ứng của cô là muốn phanh thây hay mổ bụng Mar ra.
- Đúng là như vậy, nhưng thần không lo chuyện đó. - Bởi vì anh ta là người đồng hành của cô, phải tuyệt đối bênh vực. - Trong suốt lúc ở trong cổ mộ, Mar rất sốt sắng lo cho công chúa, thần nghĩ rằng anh ta đi cổ mộ một phần do lệnh của ngài mà nhỉ?
Mar kéo ống tay áo của cô nhắc nhở.
- Đúng là thế, ta từ khi bước chân vào đó luôn cảm thấy có gì đó rất kì quái, dù phái bao nhiêu người đến kiểm tra thì vẫn không có manh mối. Nên ta mới nhờ Mar điều tra, thế mà con gái ta lại cứ thích bám theo.
- Tại sao ngài lại chọn Mar? - Sharon bắt được trọng điểm liền hỏi.
- Cậu ta là "người đặc biệt". - Nhà vua thần bí nói. - Vì xuất thân từ gia đình có truyền thống tiên tri học, cậu ta có trực giác hơn hẳn người khác, thể lực cũng rất tốt nên ta mới hướng cho cậu ta vào đội hộ vệ. Rất nhanh đã làm đến chức đội phó. - Anh mắt nhà vua hiền hậu nhìn Mar, tỏ ra rất tự hào.
- Công chúa cũng không sao rồi, ngài nên bỏ qua cho Mar thì hơn! - Sharon mỉm cười, thấy Mar vẫn đang tỏ ra rất hối lỗi.
- Ta không giận nó. - Nhà vua vỗ vai Mar. - Có lẽ ta nên cho ngươi một cơ hội.
- Đa tạ ân xá của hoàng thượng! - Mar rối rít hành lễ.
Nhà vua xoa xoa đầu Mar như an ủi một đứa trẻ.
- Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ cho con gái ta đính hôn với ngươi.
- Không được! - Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cả Mar và Sharon cùng đồng thanh khiến nhà vua rất ngạc nhiên, anh thì tạm không nói, còn cô chỉ là người ngoài.
- Có gì sao? - Nhà vua nhìn về phía Sharon.
Cô không biết trả lời sao cho phải, chuyến đi của cô rất quan trọng, không thể tiết lộ, nhưng Mar lại là người của nhà nước, còn có cơ hội trở thành phu thê của công chúa, tức là đã được trao cho một cơ hội vô cùng hiếm có, muốn anh đi từ bỏ sự nghiệp để lang bạt với cô đúng là chẳng dễ dàng gì. Huống hồ thời điểm hiện tại anh chẳng biết tí gì về sứ mệnh của mình.
Thấy cô mãi không nói, Mar đành lên tiếng trước.
- Thần thật sự không thể đính ước với công chúa được đâu ạ!
- Tại sao? - Nhà vua nhướn mày nhìn anh, thầm nghĩ hai cô cậu này đúng là thú vị, chắc có gian tình bên trong.
- Thần chỉ là một hộ vệ quèn, với cả, thần chỉ yêu mến công chúa như... em gái thôi, thần... không thể. - Mar cạn lời không biết phải nói kiểu gì nữa.
- Hai đứa ở bên nhau từ nhỏ, tính khí của con ta hiểu rất rõ. - Nhà vua đột ngột thay đổi cách xưng hô. - Con là một người thật thà, con gái ta vẫn còn quá vô tư không hiểu chuyện, ta chỉ có mình nó, sau này ta không biết nó có gánh vác nổi trọng trách to lớn trên vai hay không.
Thấy nhà vua mặt đầy tâm sự, Mar cũng chẳng biết nói gì hơn.
- Còn cô, Sharon, cô còn nhớ lời đề nghị của ta hôm qua không? - Nhà vua lại quay sang Sharon.
Cô đương nhiên nhớ, cũng đã soạn sẵn câu trả lời.
- Thưa, thần không thể trở thành hộ vệ của ngài được, thần có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần phải hoàn thành. - Cô thoáng liếc nhìn Mar. - Và thần cần cả anh ta đi cùng.
Nhà vua nghiêm túc nghe câu trả lời của cô, không còn đường lui nữa, cô đành tiếp tục.
- Thần đang trên đường đi tìm những bảo bối thần kì mà linh thú đã rải rác trên thế giới, sau đó lật đổ Riastal. Trên đường đi, thần cần những "người đồng hành" ở bên cạnh giúp đỡ, Mar là một trong số đó.
- Một nhiệm vụ bất khả thi đấy. - Nhà vua gật đầu, nhưng vẻ hoài nghi vẫn còn đọng lại trên khoé mắt.
Cô đã có tính toán từ trước, liền xoè chiếc nhẫn vàng luôn nắm trong tay từ đầu tới giờ cho nhà vua xem. Viên kim cương màu đỏ sáng lấp lánh rực rỡ. Đây là quà của Nhà tiên tri, nó cũng được coi là một vật tin để giúp cô thuyết phục đồng minh.
Đôi mắt nhà vua long lánh sáng, một phần do viên kim cương phản chiếu vào.
- Làm sao cô có nó?
End chap 18
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT