Hành lý đã chuẩn bị xong xuôi, dự tính là ngay ngày hôm sau khởi hành, nhưng Sharon lại không thể đi như kế hoạch ban đầu.
Nhà vua mở một yến tiệc "nho nhỏ", nói là mừng cho công chúa bình an trở về từ khu cổ mộ, nhưng thực chất là chia tay Sharon và Mar, khích lệ động viên tinh thần hai người.
Việc hồn ma anh trai hoàng đế vẫn còn lờn vờn quanh đây, đích thân hoàng đế sẽ giải quyết, cũng không đồn đại ầm ĩ ra ngoài.
Sharon đến nhà của Sven và Flora chào một tiếng trước khi khởi hành, họ là những nguòi bạn đầu tiên trong chuyến đi của cô, cũng rất tốt bụng. Sven tặng cô thêm vài bộ đồ, còn đưa cô một tấm thẻ vip, nói rằng đi đến đất nước nào có chi nhánh của họ, cô sẽ nhận được ưu đãi đặc biệt.
Còn về phía Oran, con trai vợ chồng nhà thiết kế có vẻ hụt hẫng nhất, sau hôm lễ hội, cậu không tìm gặp được cô ở bất kì chỗ nào nữa thì khá sốt sắng, hôm nay cô đến lại nói lời chia tay khiến cậu rất bất ngờ. Thôi thì có duyên ắt sẽ gặp lại.
Mar có nhiều bạn bè thân thích hơn, chia tay cũng tốn thời gian hơn, đầu tiên là mở một bữa tiệc tại gia mời anh em bạn bè đến hàn huyên nhậu nhẹt, sau đó là chia tay bà con họ hàng, ai anh cũng lấy lí do là đi khảo sát các nước khác trên thế giới theo lệnh nhà vua, công việc này là tuyệt mật, không nên đồn đại ra ngoài làm gì.
Mẹ anh đã mất, chỉ còn lại ba và anh trai, Mar thân với anh hơn, đêm còn lại hai anh em còn trò chuyện rõ lâu, mãi mới đi ngủ. Ba anh trước đó cũng dặn dò con trai này nọ, cũng không nói rõ hết nỗi lòng của mình.
Đáng ra Mar không cần phải khổ cực luyện tập chỉ để làm một hộ vệ nhỏ bé, anh hoàn toàn có tố chất trở thành một nhà tiên tri tài giỏi. Thế nhưng ông trời ban cho anh sức khoẻ và tinh thần của một phù thuỷ hệ kim, sức mạnh và trí tuệ tương đương nhau, nhà vua đã đích thân bồi dưỡng, giờ đến lúc phải báo đáp cho đất nước.
Ông âm thầm tiên tri cho con trai mình, kết quả khiến ông rất sốc. Tương lai của Mar là một mảnh đen kịt, hoàn toàn không thấy được bất kì thứ gì khác. Cả cô gái đi cùng cũng vậy, tương lai hai đứa có vẻ như không thể nào nắm bắt hay tiên tri thấy được, điều đó vô cùng bất thường nhưng ông không đủ sức để điều tra, chỉ có thể phó mặc ông trời mà thôi.
Chia tay xong xuôi thì cũng đến lúc phải lên đường, Mar cũng giống như Sharon, cảm thấy bỡ ngỡ và hồi hộp khi lần đầu tiên xa nhà, anh chưa bao giờ ra khỏi lãnh thổ Dulistal, thế giới bên ngoài đúng là vô cùng cám dỗ và bí hiểm.
- Cái này có gọi là đi công tác không nhỉ? - Mar phấn khởi ngồi trên chổi bay mà lòng không yên.
- Còn hơn thế nữa! - Sharon trịnh trọng nói, cô đã có người đồng hành đi cùng, cảm giác cô đơn biến mất hoàn toàn.
- Chúng ta đi đến đâu tiếp theo đây? - Mar xốc lại ba lô trên vai, bên trong cũng lỉnh kỉnh khá nhiều dụng cụ mà Sharon dặn mang theo.
- Đất nước Ferekas, thế giới trên không. - Sharon nhìn bản đồ rồi đáp.
- Uầy, chỗ đó nghe nói oách lắm nha, tôi ước ao được đến đó lâu lắm rồi đấy! - Nghe anh nói cứ như trẻ lên ba đòi đi chơi.
- Có dấu hiệu của người đồng hành nhưng lại khá xa trung tâm thành phố, tóm lại là ra khu ngoại vi, vẫn phải băng qua thủ đô, chậc, không có đường tắt. - Sharon nói cho Mar nghe nhưng cứ như đang độc thoại một mình, từ ngữ lộn xộn anh nghe mà chẳng hiểu cô đang nói cái gì.
- Tôi mượn xem với! - Anh bay sát về phía cô, vươn tay giật lấy tấm bản đồ, cô vẫn đang mải mê nghiên cứu hướng đi, bị anh làm cho giật mình suýt ngã lộn cổ. Đùa à, vừa bay chổi thần vừa nhìn bản đồ là hơi bị siêu đấy.
- Anh muốn giết tôi à? - Cô đưa tờ bản đồ cho Mar mà mắt quắc như chim ưng.
- Không có. - Anh lắc đầu, nhìn tấm bản đồ cũ kĩ bằng vải da, có bảy đốm sáng xuất hiện rải rác khắp nơi, anh đoán là vị trí của người đồng hành.
- Không có vị trí của bảo bối à? - Anh ngẩng mặt lên thất vọng. Bản đồ chỉ có một mặt, cũng không ẩn chứa bất cứ kí hiệu gì.
- Không có. - Sharon đáp tỉnh rụi. - Vị trí của bảo bối đến nhà tiên tri cũng không tìm được, chúng ta chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.
- Cái gì? Cô tìm bằng niềm tin à? - Mar muốn ngậm luôn cả bàn tay của mình, dựa vào may mắn là điều không thể chấp nhận được, việc hệ trọng như thế mà dựa vào may rủi chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Sharon giờ mới thấu hiểu nỗi khổ của các bậc tiền bối trước kia khi phải dạy dỗ và trấn an cô đủ điều khi cô sắp sửa đối mặt với hành trình gian nan của mình. Ban đầu cô cũng vô cùng nghi ngờ về xác suất tìm thấy bảo bối, ngờ rằng có lẽ cả đời cũng không tìm ra một mảnh, nhưng vừa tìm được người đồng hành đầu tiên là Mar, vua của Dulistal còn chấp nhận làm đồng minh, một bước tiến như thế khiến cô càng có thêm động lực.
- Yên tâm đi, sứ mệnh này là của chúng ta, chỉ chúng ta mới có thể tìm thấy bảo bối mà thần thú canh giữ. - Sharon tươi tắn nói, mắt nhìn về phía trước đầy tự tin.
- Quá mơ hồ.
Mar trả lại bản đồ cho Sharon, cô cẩn thận gấp gọn rồi nhét vào cái túi da đeo bên hông. Cái túi này thật tiện lợi hết sức, có thể tháo ra gắn vào với bộ thắt lưng đặc biệt của mình, nó có thể dắt thêm dao kiếm hay túi nước, vv, trang trí đầu lâu đinh tán nhìn cũng rất ngầu, tròng cả dây da xuống dưới đùi để nhét thêm dao nhìn rất giang hồ.
Sharon nhìn quang cảnh xung quanh, cả hai đã đi suốt chín tiếng đồng hồ, ngoài hai lần nghỉ ngơi đều rất mỏi người, cô nghĩ chắc phải nghỉ một chút, đổi qua xài thảm bay. Trời vẫn còn sáng, ráng đi thêm chút nữa sẽ căng lều ăn tối.
Vừa vặn cả hai đến một thác nước nhỏ, Mar thấy địa hình cũng phẳng phiu, lại có sẵn nước mát, anh quyết định đòi nghỉ lại đây cho bằng được, Sharon muốn bay thêm cũng không được đành dừng lại.
Vừa xuống tới mặt đất, Mar đã chạy ào đến vốc nước suối lên rửa mặt, người lập tức tỉnh táo, anh có sức khoẻ khá dẻo dai, nhưng ngồi chổi thần suốt chín tiếng đồng hồ thật chẳng dễ chịu gì. Sharon cũng cứng đơ cả người, chắc hôm sau chuyển qua xài thảm thần.
- Mới bốn giờ chiều, chúng ta thu lượm cành cây khô rồi đốt lửa trại, vùng ngoại ô này đêm xuống nhiệt độ rất thấp. - Mar tỉnh táo một chút thì nằm luôn ra đất, hoàn toàn chẳng muốn động tay chân như miệng vừa nói.
- Có thú dữ không? - Sharon cho đầy nước vào mấy cái túi.
- Sợ hả? - Mar lăn dậy trêu chọc.
- Đừng đùa, tôi đánh nhau với thú dữ suốt ngày đấy! - Sharon nghiêm túc nói.
- Ghê vậy ta, cô học quân đội từ bé à? - Mar có vẻ khá khoái đề tài này, lần đầu gặp mặt anh đã biết cô gái này không phải tay vừa.
- Có tới bốn gia sư làm trong quân đội, không ghê mới lạ. - Sharon vặn chặt nắm mấy cái túi nước rồi giắt hết lên ba lô của Mar, một túi riêng giắt bên hông.
Cô loanh quanh một hồi, tìm được chỗ ít sỏi đá thì căng lều của mình lên.
- Cô định ngủ bây giờ à? - Mar không nhịn được lại trêu chọc.
- Không, căng sẵn ra vậy thôi. - Sharon chẳng nghe ra ý đùa của Mar, cứ thản nhiên làm việc như không.
Anh nằm chờ chán, sau khi cô làm lều xong mới vươn vai đứng dậy.
- Tôi đi kiếm chút củi khô đây!
- Ừ.
- Ê, có cần tôi săn vài con chim về nướng không? - Mar quàng cây cung qua vai.
- Nếu có thì tốt, anh nên đi săn trước kẻo trời tối. - Sharon dặn dò bâng quơ.
- Biết rồi. - Xong Mar đánh mông đi thẳng.
Cô ở lại bên căn lều của mình, thấy chán lại căng hộ luôn lều của Mar, lều của anh nhỏ hơn một chút, cũng tạm sống. Cô đang muốn làm việc gì đó nhưng ở đây ngoài cây cối ra thì chẳng có gì, một bóng chim bay qua cũng không thấy, nếu không phải trông đồ cô đã cùng anh đi săn một chuyến.
Nhìn trời mây một lúc, cô lại đi loanh quanh nhặt nhạnh mấy cây củi khô be bé, tìm xung quanh xem có quả dại nào ăn được thì hái vài trái, nhưng ở đây chẳng có gì ngoài mấy bụi gai. Quá chán.
Cô lại lôi mấy bài tập kiếm pháp ra luyện, rồi ôn mấy câu thần chú, thoắt cái cũng xế chiều, bóng ngả về tây, lúc này mới thấy Mar lò dò trở về, trên vai vác một bó củi khô, tay xách nguyên một dây chim chóc, lại còn ôm thêm một bọc lá đựng quả mâm xôi, mặt mũi phơi phới.
- Tối nay ăn đã đời luôn nhé!
- Anh nhóm lửa, tôi làm lông mấy con này. - Sharon phân công, nhìn cô lúi húi vặt lông mất con chim dễ như không, động tác nhanh nhẹn dứt khoát cho thấy cũng đã quen với việc này, Mar không khỏi cảm thán, kĩ năng dã chiến còn tốt hơn cả mình.
Vặt lông rửa ráy xong, cô xiên từng con một vào mấy cái que mảnh đã được Mar vót nhọn, bắt đầu nướng, trời đã tối hẳn, trên đầu muôn vàn vì tinh tú đang toả sáng, ánh lửa bập bùng trong khu rừng tĩnh mịch, tiếng côn trùng cũng vang lên rõ ràng.
- Thời này mà cũng ăn lông ở lỗ như quay lại mấy chục năm trước vậy. - Mar trong lúc chờ thịt chín thì tìm đề tài tán gẫu.
- Có sẵn thì nên tận dụng, đồ ăn dạng lỏng đóng hộp không phải chỗ nào cũng bán, nên tiết kiệm. - Sharon xoay xoay mấy xiên thịt cho chín đều, mùi hương đã toả ra thơm phức.
- Tiền là nhà vua trợ cấp, lo gì? - Anh tròn mắt nhìn những xiên thịt thơm ngon vàng ruộm trước mắt mà thèm thuồng, y như một đứa trẻ.
- Tiền đâu phải chỉ để ăn, anh suốt ngày lo ăn. - Sharon nhìn bộ dạng của Mar mà không nhịn được cười.
- Không ăn chứ làm gì bây giờ? - Thấy xiên thịt trước mặt đã chín tới, anh dùng dao rạch một đường, thịt mềm và rất thơm, anh chu môi thổi nhẹ, dù đang đói nhưng động tác ăn lại rất nhẹ nhàng, chắc ảnh hưởng lễ giáo ở nhà.
- Chúng ta còn đi rất nhiều nơi, đôi khi phải thuê phòng nghỉ, mua dụng cụ, quần áo, giày dép, thậm chí là vũ khí, mũi tên sử dụng cũng phải tiết kiệm. - Sharon nhìn thịt xiên của mình cũng đã chín thì bắt tay vào việc đánh chén. Cô tuy không phải quá lịch thiệp như Mar nhưng vẫn rất tự nhiên, cắm miếng thịt vào mũi dao rồi cho vào miệng.
- Cô có dự định gì chưa? - Sau một hồi im lặng, Mar lại mở lời trước.
- Hửm? - Sharon vẫn chưa hiểu anh đang nói đến cái dự định gì.
- Thì sau khi tiêu diệt được Riastall đó, cô định làm gì?
- À, cũng chưa biết, nhưng nghĩ sớm quá làm gì, bây giờ cuộc chơi còn chưa bắt đầu. - Sharon phì cười.
- Chán thì nghĩ trước đi không được à? - Mar thảy miếng xương đã gặm sạch sẽ vào đống lửa.
- Nghĩ làm gì, lúc đó hẵng tính. - Cô dễ dãi nói, cô không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng hành trình nguy hiểm còn dài đằng đẵng, biết mình sẽ chết khi nào, cứ sống theo những gì mà ông trời sắp đặt đi.
Còn Mar thì thoáng nghĩ, có nên quay trở lại Dulistal, cật lực thi tuyển để thăng chức rồi an phận làm trong đội hộ vệ không, còn công chúa nữa, cô ấy đòi khi anh xong việc sẽ ngay lập tức kết hôn.
Nhưng anh là một cậu thanh niên khoẻ mạnh, mới nhìn qua bản đồ thế giới, chân chưa rời khỏi lãnh thổ Dulistal đã muốn đi luôn không trở về. Đối với anh cái nhiệm vụ từ trên trời rớt xuống này như một cuộc huấn luyện sức bền, nếu sống sót vượt qua thì cái chức đại đội trưởng chỉ nhỏ như mắt muỗi.
- Thôi, ăn cho xong rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi, mai khởi hành sớm. - Sharon không mải suy nghĩ như Mar, chỉ tập trung ăn nên xong nhanh hơn. Đúng là người mới, nghĩ ngợi nhiều thứ, trước kia cô cũng vậy, nhưng giờ cô đã học cách thanh thản, việc gì đến cũng sẽ đến, lo nghĩ nhiều chỉ tốn sức.
Rửa tay uống nước, ăn chút trái cây tráng miệng thì cô chui tọt vào lều mình ngủ mất.
Mar thu dọn xương xẩu cho vào đống lửa rồi rửa tay, gói quả mâm xôi lại nhét vào ba lô cho khỏi bị chim chóc ăn mất, sáng mai làm bữa sáng, xong xuôi anh cũng chui vào lều mình, ngủ tít thò lò.
Đêm hôm đó, Sharon nằm mơ thấy có ai đó đang bế mình, nhưng nhìn không rõ mặt, trước đó còn nghe tiếng lóc cóc mơ hồ, nhưng có lẽ cả ngày dài mệt mỏi, cô liền ngủ li bì không mở mắt ra được, cho đến khi bị ai đó lay mạnh mới mơ màng mở mắt.
Cô nhìn thấy đầu tiên là gương mặt của Mar đang kề sát mặt mình hô hấp nhân tạo, lồng ngực bị anh ấn lên xuống liên tục, cô bị doạ đến độ bật dậy như lò xo, Mar mừng quýnh quáng vồ lấy vai cô.
- Trời ơi tôi tưởng cô tắt thở luôn rồi chứ!
Trời vẫn còn tờ mờ tối, chắc trời chưa sáng hẳn, Sharon thấy lưng đau ê ẩm.
- Anh vừa làm gì tôi thế?
- Cô không biết hả, lúc nãy tôi đi vệ sinh, thấy cô nằm một đống dưới đất, lều bạt đi đâu hết, ba lô cũng mất tăm, lại còn ngưng thở làm tôi sợ hú hồn luôn đây này.
Nghe Mar nói vậy, cô lập tức đưa mắt nhìn quanh, lều của Mar vẫn còn nguyên, nhưng lều của mình thì lại mất tiêu. Trời ơi, cái ba lô của cô!
Sharon sờ khắp thân người, đồ vật tuỳ thân vẫn còn đầy đủ, thứ quý giá như tấm bản đồ và mấy món vũ khí nguỵ trang mà các thầy cho vẫn đeo trên người cô, nhưng mấy thứ khác trong ba lô đã đi theo kẻ trộm, lều, thức ăn, viên đá, chiếc nhẫn, sách bùa chú và cả tấm thẻ ngân hàng cũng nằm trong đó.
- Khốn nạn thật. - Sharon không nhịn được chửi thề một câu.
- Chắc cô bị chuốc thuốc nên không biết đấy! - Mar sờ trán cô. - Hơi nong nóng nè.
- Đi, tôi đoán bọn trộm chưa đi xa đâu, phải đuổi theo! - Sharon toan đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn như bún, chống đỡ cơ thể còn không nổi chứ đừng nói là đi bộ bình thường.
- Trên người cô có mùi của lá Từ Dược, lá này làm cơ thể mệt nhoài uể oải, trong rừng không thiếu, nó có độc, may mà chỉ ngửi, nếu lỡ uống vào người thì phải nằm vậy suốt một tuần đấy, ma lực không can thiệp được! - Mar bế Sharon vào lều của mình, giờ này nhiệt độ ngoài trời khá lạnh, không khí cũng loãng, cô không biết đã nằm bên ngoài bao lâu rồi.
Sharon thì muốn phản kháng, nhưng cơ thể đã mềm dặt dẹo không thể điều khiển được nữa, cô đành phải ấm ức cắn răng chờ đến sáng mai, khi độc tố tan hết sẽ đi tìm mấy gã trộm bố láo tính sổ.
End chap 20
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT