Sau khi mặc thử bộ váy mới và nhìn đi nhìn lại trong gương, cô mới dám ra khỏi phòng thử đồ.

Sự thật thì, chiếc váy rất đẹp, mỗi tội hơi ngắn nên mặc hơi ngại, cô cũng không quen khoe chân nhiều.

Nhưng Flora và Sven thì khen không ngớt.

- Cô thật sự rất đẹp đó!

- Hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, cô có một cơ thể rất tuyệt, mặc cái gì cũng đẹp ngây ngất!

Sharon ngượng đến mức không nói được gì, chỉ cười cười rồi gật đầu. Đúng lúc Oran đi vào phòng, nhìn thấy cô trong trang phục như vậy thì suýt nữa rơi cằm.

- Wow, xem tiên nữ nào giáng trần này! Chị vô cùng lộng lẫy đó!

- Cảm ơn. - Cô ngại ngùng đáp.

Flora đưa cho cô một chiếc hộp màu trắng, bên trong là một đôi giày và bộ trang sức cùng hoạ tiết với chiếc váy.

- Đây là quà, những thiết kế của Sven luôn phải đi kèm với phụ kiện mới đẹp tuyệt đối.

- Em cảm ơn! - Sharon nhận lấy chiếc hộp, cám ơn rối rít.

Oran nãy giờ khen xong một câu thì tranh thủ ngắm, trong đầu thầm nghĩ nếu cô là bạn gái mình thì sẽ tự hào vớ bạn bè biết chừng nào.

Đang ngắm say sưa thì người đẹp phải đi thay đồ, cu cậu tiếc mãi không thôi, cứ xuýt xoa trong đầu. Oran thực ra không thiếu bạn gái xinh xắn vây quanh, nhưng khi gặp Sharon, cậu mới thực sự bị lung lay.

- Còn ngẩn ra đó chi vậy ông tướng? - Flora huých tay con trai đang còn mơ mơ màng màng như người lạc hồn.

- Không có gì! - Oran giật mình vội kêu lên, Flora ghé sát vào tai cậu.

- Con đang để ý cô bé đó?

Oran hai má đỏ bừng, mắt lảng sang hướng khác, coi như là đáp án.

- Mẹ không nghĩ là hai đứa hợp nhau. - Flora kéo con trai cách xa phòng thay đồ.

- Tại sao? - Oran nhảy dựng lên.

- Cô bé đó không hề đơn giản đâu. - Ánh mắt Flora loé lên vài tia sắc sảo.

- Sao mẹ nghĩ vậy chứ? - Oran nhíu mày không vui. Từ trước đến giờ mẹ đâu cấm cậu quen ai.

- Dù đã cẩn thận giấu đi nhưng con bé có ma lực rất mạnh, mẹ cảm nhận được nó không đơn giản.

Trong một khắc, Flora thoáng suy tư, cô cũng là người từng động đao kiếm thời trẻ, nhưng là để phục vụ đất nước, tham gia quân đội. Còn Sharon thì chưa biết mục đích là gì, còn trẻ mà đã mạnh như vậy, nếu thành người xấu thì không thể lường trước được, huống gì con trai mình còn quá non nớt.

Nhưng Flora chỉ đang lo xa thái quá mà thôi.

- Aizzz, mẹ lại nghĩ đi đâu rồi, ma lực mạnh thì có làm sao chứ.

Đúng lúc đó thì Sharon bước ra, Oran có hơi giật mình còn Flora thì điềm tĩnh hơn nói.

- Lần sau nhớ cẩn thận, mang theo chút thuốc giảm đau bên người.

- Dạ. - Oran ngoan ngoãn gật đầu.

Sharon không phản ứng gì mà chào Sven và Flora, sau đó xin phép rời đi, lúc này Oran đã rơi vào trầm tư, hầu như không nói gì.

~*~*~*~*

Vào đêm diễn ra lễ hội.

Phải nói là không khí vô cùng sôi động, náo nhiệt. Ngồi trong phòng khách sạn mà Sharon vẫn cảm nhận được sức nóng của hàng ngàn con người dưới kia đang chơi hội, hứa hẹn sẽ là một đêm không ngủ.

Cô đã thay váy và trang điểm chút ít, vì không rành trang điểm nên cô chỉ đánh một lớp phấn và thoa son, không quá cầu kì so với bộ trang phục cô đang mặc.

Sharon nhìn lại đồng hồ, vừa điểm 8h đúng, cô dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi phòng, cùng hoà vào dòng người tấp nập đang đổ xô về quảng trường trung tâm.

Con đường chính chật ních người, ai cũng mặc những bộ đồ sặc sỡ, xung quanh đèn đóm sáng trưng. Những chiếc xe đẩy bán đồ ăn, đồ lưu niệm nằm rải rác, du khách túm tụm vào mua, ríu ra ríu rít.

Nghe nói lễ hội năm nay vô cùng hoành tráng so với 50 năm trước. Nhiều người từ lúc sinh ra tới giờ chỉ trông chờ mỗi ngày này. Cô may mắn là không phải chờ đợi gì nhiều, nhưng nếu xuất phát muộn hơn, cô chắc chắn sẽ bỏ lỡ 3 ngày lễ hội hiếm hoi.

Có tiếng đàn hạc vang lên, cô chưa kịp tìm hiểu nó phát ra từ đâu, thì có người đã chỉ tay lên cây.

- Tiên nữ kìa!

Cô cũng ngước lên nhìn theo hướng chỉ của du khách nọ. Trên một cành cây gần đấy, có nàng tiên đang ngồi đánh đàn, nàng rất đẹp với đôi tai nhọn và một đôi mắt sắc sảo diễm lệ, đến Sharon còn phải ngẩn ngơ chứ nói gì đến cánh đàn ông.

Một số người đứng lại nhìn ngắm tiên nữ, trên mu bàn tay nàng có hình một chiếc là phát sáng, biểu tượng của tộc Mộc tiên huyền thoại.

Mộc tiên từ xa xưa được coi như một tinh linh phò tá Mộc thần, có thể nói là ngang hàng với thần thú, chỉ thua một chút về thể lực, còn lại về trí tuệ và sắc đẹp thì vượt trội hẳn pháp sư phù thuỷ.

Ngoài ra còn có Kim tiên, Hải tiên, Hoả tiên, Thổ tiên, nhưng họ đã ở ẩn, không sông chung với pháp sư phù thuỷ trên một đất nước nữa.

Nhiều ý kiến cho rằng nguyên nhân là do thần tiên không chịu nổi sự bạc nhược của con người, không nghe theo lời khuyên của thần tiên mà còn làm ngược lại, khiến đất nước tuột dốc không phanh. Từ đó thần tiên quyết định không trợ giúp cho bất kì ai. Chỉ duy nhất ở Dulistal là còn tộc Mộc tiên sinh sống, nhưng không nhiều, còn lại chưa thấy ở đất nước nào xuất hiện bóng dáng thần tiên.

Thế nên cũng không có gì lạ khi người ta nhìn thấy thần tiên mà ngạc nhiên.

Đi được một lúc, cuối cùng cũng đến quảng trường trung tâm. Chính giữa quảng trường dựng một sân khấu rất to và hoành tráng, được trang trí xa hoa kiểu cách để phục vụ những màn trình diễn của vũ công ca sĩ. Hiện tại đang có một nhóm vũ đoàn đang nhảy múa, váy áo lụa là hết sức bắt mắt.

Nhưng tất cả chỉ mới là màn dạo đầu, còn rất nhiều điều thú vị ở phía sau nữa.

Nhiều du khách đã đặt vé sẵn trên những chiếc cây gần đấy để thưởng thức toàn cảnh sân khấu, tuy nhiên giá vé rất đắt đỏ và đã nhanh chóng bán hết, Sharon cũng muốn kiếm một chỗ ngồi tốt mà không phải chen lấn nhưng không còn chỗ nào. Tất cả ghế trống đã được lấp đầy từ vài giờ, thậm chí vài ngày trước.

Nhưng ở phía dưới cũng có cái thú của nó.

- Cô đi một mình à? - Một cô gái trẻ đứng gần Sharon trong bộ trang phục màu hồng cầu kì bắt chuyện với cô.

- Vâng. - Cô mỉm cười gật đầu.

- Vậy mau gia nhập hội độc thân đi thôi! - Cô gái cầm tay Sharon kéo đi làm cô hoàn toàn không hiểu gì.

- Nhưng cô là ai? - Sharon cố chen qua dòng người đông đúc để bắt kịp sải chân của cô gái kia.

- Một du khách độc thân, như cô thôi, tôi vừa thành lập một hội độc thân vui tính, muốn kiếm thêm bạn. - Cô gái kia vẫn sải bước nhịp nhàng, và mặc dù xung quanh khá ồn ào, Sharon vẫn nghe rõ những gì cô gái nói.

Cả hai chen lấn lên một con đường dành cho người đi bộ, ở đây tụ tập 6 nam 6 nữ, tính thêm hai cô gái mới bước vô là 14 người. Bọn họ đều đang trò chuyện rất rôm rả, khi thấy có người mới liền xúm lại chào mời.

- Hế lô bạn mới!

- Một cô gái xinh đẹp nha!

- Trang phục của cô thật tuyệt!

- Oh, cả mái tóc cũng rất nổi bật nữa!

Bị vây quanh bởi "những người bạn" mới, Sharon có chút lúng túng, chỉ biết cười và gật đầu, khi thì đáp lại đôi ba câu.

- Chúng tôi mới quen nhau cách đây vài tiếng thôi. - Cô gái đã kéo Sharon đến đây nói. - Chúng ta không cần biết tên nhau, hãy gọi bằng biệt danh đi, tôi là Hồng Ngọc.

Một cô gái trong bộ váy thướt tha màu xanh nói:

- Gọi tôi là Saphire nhé!

Anh chàng trong bộ cánh màu đen đứng cạnh cô thì niềm nở:

- Tôi là Dơi, vinh hạnh được gặp mặt.

Đa số bọn họ đều lấy hoạ tiết chủ đạo trên trang phục để dùng làm biệt danh, thế nên Sharon cũng dùng theo cách đó, tự xưng mình là Bươm Bướm, những người khác rất thích thú với tên gọi mới của cô.

- Bộ váy của cô rất tuyệt, cô may ở đâu thế? - Một anh chàng có biệt danh là "Đôi Cánh" sáp lại gần Sharon, tay lướt nhẹ lên chiếc mặt nạ trên mắt cô.

- Tôi đặt hàng từ Nhà thiết kế Sven. - Cô đáp, nhìn anh chàng Đôi Cánh, cũng không tệ, ngoại hình đẹp, trang phục không quá cầu kì nhưng mang phong cách quý tộc rất lịch lãm.

- À, thảo nào... Anh ta về nước rồi cơ à! - Đôi Cánh xoa cằm.

- Anh quen biết Sven? - Cô hỏi.

- Không chỉ quen biết thôi đâu! - Đôi Cánh đáp. - Chúng tôi từng hẹn hò đấy!

Đôi Cánh bật cười, còn cô thì tròn mắt nhìn.

- Hẹn hò á?

- Ha ha, tôi đùa thôi, chúng tôi là bạn, cũng khá thân đó!

Sharon thở ra, người này quả thực vui tính. Đôi lúc nói chuyện phiếm với những người không quen biết như vậy rất thoải mái.

Chợt có một giọng nói êm đềm vang lên, một tiên nữ đứng trên sân khấu thông báo:

- Và sau đây, lễ hội xin chính thức bắt đầu.

End chap 9

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play