Tiếng chim lảnh lót đánh thức Sharon từ trong giấc chiêm bao của mình. Cô ngồi dậy, vươn vai, căn phòng tràn ngập ánh sáng trong trẻo chan hoà, cửa sổ đã mở tự lúc nào, âm thanh rộn ràng bên ngoài truyền vào không ít.
Cô rời khỏi giường, đến bên cửa sổ hít hà không khí mát lành bên ngoài, sau đó mới làm vệ sinh cá nhân và thay đồ. Sáng nay cô quyết định sẽ ra ngoài khảo sát một chuyến, tối qua cơ bản là đã hơi muộn, lại gặp tên đội phó dở người lén lút kiểm tra phòng khách sạn, cô cũng mất hứng.
Thay đồ xong, cô nhét bọc tiền vào túi quần và mang theo bản đồ với chổi thần, không quên gài chiếc ghim hình thanh kiếm, một dạng nguỵ trang của vũ khí để phòng trường hợp bất trắc, mặc dù an ninh của Dulistal rất nghiêm ngặt, nhất là vào mùa lễ hội.
Vừa mở vửa chính, cầu thang đã hiện ra sẵn sàng, không chỉ cô, mà những vị khách khác cũng đang rời khỏi phòng, đi xuống mặt đất bằng cầu thang và dần trở lại kích thước cơ thể ban đầu.
Cô khoá cửa phòng, an tâm rời đi, xung quanh đây đang diễn ra công tác trang trí phố xá nên không khí đặc biệt náo nhiệt, khẩn trương.
Cô giơ tấm bản đồ lên nhìn, cách khách sạn "Lá may mắn" 100m về phía đông, bên bờ một con sông có nhiều quán ăn bình dân, khung cảnh cũng đẹp nên cô quyết định chọn làm điểm dừng chân tiếp theo.
Sharon dùng chổi thần bay tầm thấp, vì là ban ngày nên cô dễ dàng quan sát khung cảnh xung quanh, ở đây cây cối rậm rạp, cao lớn che kín bầu trời như một mái vòm làm bằng lá cây, tuy nhiên ánh sáng vẫn đặc biệt chan hoà và ấm áp.
Chỉ còn hai ngày nữa là tổ chức lễ hội nên không khí cực kì rộn ràng, người dân trang trí nhà cửa rực rỡ với nhiều biểu tượng thiên nhiên như muông thú, cây cỏ, quốc kì màu xanh bay phấp phới khắp nơi.
Mặc dù mục đích của Sharon không phải đi chơi lễ hội, nhưng cũng coi như một dạng may mắn, đôi khi giữa chốn đông người có thể tìm ra được mấy người đồng hành chứ chẳng phải một.
Khi đến khúc sông nhỏ, cô liên tục bắt gặp những vị khách di chuyển bằng những chiếc xuồng lá, mặc dù họ có chổi thần trên tay, một số thì đi bằng phương tiện hình hộp chữ nhật khá kì quặc, hỏi người ta mới biết, đó là "xuồng xe bus" lấy mẫu của một phương tiện di chuyển của con người, khá nhiều người hiếu kì nên cũng ngồi thử.
Sharon cũng muốn đi thử liền mua vé chờ, "xe" vừa đến là người ta chen lên ngồi kín chỗ. Xe lướt bon bon trên mặt sông xanh biếc màu lá, cảm giác đi xuồng trong lòng một thành phố thật thú vị.
Xe dừng lại trước một quán ăn nhỏ, cô nhìn bản đồ, đúng quán mà mình quyết định vào dùng bữa nên cũng lục đục xuống theo những người khác.
Quanh mé sông này khá nhiều quán ăn ngon, Sharon chỉ trông chờ vào món bánh kẹp khoái khẩu nên mới chọn quán này, cô mong là sẽ tìm thấy được hương vị tuyệt hảo của món bánh kẹp Crym mà cô ăn trên Navara trước đây.
Cô đi cầu thang lên quán, chọn một chỗ ngồi ưng ý rồi gọi món, thực đơn có nhiều loại bánh kẹp hơn của tiệm Crym, cô chọn loại đặc biệt và vài món là lạ khác nữa rồi ngồi thưởng thức.
Mùi vị không tệ, nhưng không ngon như của tiệm Crym làm, tuy nhiên những món khác khá độc đáo, coi như không uổng công cô lặn lội đến đây.
Đang ăn, chợt cô nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
- Chị Sharon?
Cô ngẩng đầu nhìn, một cậu thiếu niên có mái tóc màu đỏ, ăn mặc thời thượng đang đứng bên bàn ăn của cô.
- Cậu là...? - Cô ngưng lại mấy giây để nhớ, người này trông quen quen.
- Em là Oran, con trai Nhà thiết kế Sven, chị chắc còn nhớ? - Oran ngập ngừng.
- À, Oran, tôi mới gặp cậu một lần nên không nhớ rõ lắm. - Sharon cười.
- Chị có phiền không nếu em ngồi đây? - Cậu chàng nhẩm tính bước đầu tiếp cận người đẹp, phải kiếm cớ ở bên nàng lâu một chút.
- Em có thể ngồi, nếu muốn. - Sharon gật đầu, dù sao bàn cũng không quá nhỏ, ngồi hai người được.
Oran cười tươi rói, cậu kiếm một cái ghế ngồi xuống và gọi phục vụ một suất bánh kẹp. Từ lúc chờ thức ăn được mang ra cho tới khi đánh chén, Oran không ngừng kiếm cớ hỏi chuyện.
- Quê chị ở đâu vậy?
-...
- Chị thấy Dulistal thế nào?
-...
- Chị du lịch khi nào thì về?
Vừa ăn vừa tiếp câu hỏi của Oran khiến Sharon ăn chậm hơn, cô cũng chỉ đáp đại khái, vẻ mặt vẫn bình thản trung lập, không quá tỏ ra hào hứng hay thích thú. Cô vốn không thích người nhiều chuyện, giờ trúng phải thằng nhóc nói nhiều thì thấy đích xác mình bị phiền toái.
Nói dông dài một hồi, Oran mới quyết định vào chủ đề chính.
- Chị nói không đi học ở trường, vậy chị làm phụ tá cho em có được không?
Nghe xong câu này Sharon suýt sặc thức ăn lên mũi, làm phụ tá gì chứ?
- Ý em là sao? - Cô vội hỏi lại.
Thấy Sharon có vẻ quan tâm đôi chút, Oran như tiếp thêm khí thế nói:
- Chả là em đang phụ bố mẹ tiếp quản một cửa hàng quần áo ở phía nam Dulistal, công việc thì nhiều nhưng em chưa tìm được người phụ tá nào ưng ý cả, vậy nên...
Qua cách nói của Oran, cô đoán được gần hết tâm tư của cậu chàng này. Chẳng qua cậu thích cô nên kiếm cớ giữ lại bên mình, từ từ tán tỉnh, nhưng mà cho dù không vướng bận cái gì cô cũng không nhận lời, chỉ biết từ chối khéo.
- Xưa nay chị chưa từng động đến kim chỉ bao giờ, vẽ vời thì dở tệ, nói chung đối với nghề này không có tiền đồ, còn đầy người giỏi hơn chị về mấy khoản này mà!
- Không sao không sao. - Oran xua tay rối rít. - Mấy việc lặt vặt đó có người lo, chị theo em làm việc cũng nhàn lắm, chỉ việc sắp xếp đồ đạc lại một chút là được rồi, thỉnh thoảng bên cạnh xem em làm việc...
Sharon thở dài, ý đồ của người ta quá rõ ràng, nhưng cô không rảnh để làm mấy việc nhàn rỗi đó, trách nhiệm của cô to lớn và khổ sở hơn nhiều.
Thấy cô không nói gì (vì mải suy nghĩ) nên Oran nhanh nhảu nói luôn.
- Chuyện tiền bạc chị khỏi lo, hằng tháng sẽ có lương đầy đủ, mức lương của phụ tá khá cao đó!
- Nhưng mà... - Cô cắt ngang. - Chị còn một vài công việc chưa hoàn thành, chắc không thể trở thành "phụ tá" của em được rồi.
Bị người ta từ chối thẳng thừng, Oran vẫn cố vớt vát.
- Không sao, khi nào xong việc chị làm phụ tá cho em cũng được.
- Chị sẽ suy nghĩ, nhưng em đừng mong chờ quá, công việc của chị còn không biết kéo dài bao lâu, em tốt nhất cứ tìm người khác đi.
Lời lẽ từ chối của Sharon đã quá rõ ràng, phỏng chừng cậu không có cơ hội thu người về bên mình được nữa, chỉ biết cười trừ.
- Em hiểu rồi, không sao... Để em tìm người khác, nhưng bất cứ khi nào chị muốn làm, vẫn có chỗ dành "riêng" cho chị.
- Cảm ơn em! - Trong lòng Sharon rất cảm kích, từ đầu chuyến đi, được gặp một gia đình tốt bụng như vậy là quá may mắn.
Trầm lặng một lúc, Oran chợt nói:
- Váy của chị bố em may xong rồi đó, ăn xong chị tạt qua nhà em thử đò nhé!
- Ừ.
Cả hai tiếp tục ăn hết suất ăn của mình, sau đó tính tiền rời đi. Lúc nãy Oran thuê thảm bay đến quán ăn dùng bữa sáng, sẵn Sharon lại có chổi thần, ngu gì không ngồi chung với cô cơ chứ, thế nên cậu liền xin xỏ.
- Em vừa hết tiền đi thảm bay rồi, chị cho em quá giang với nhé!
- Ừ. - Sharon không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý, dù sao cũng tiện đường, để cậu đi bộ không hay chút nào.
Thế là cả hai lục đục leo lên chổi thần, cô ngồi trước điều khiển, Oran ngồi sau, dù sao thì ngồi sau cũng có cái lợi, không được gái ôm thì có thể được ôm eo người đẹp mà không sợ bị chửi là dê xồm. Thực tế thì ngồi chổi bay với tốc độ cao có chút chông chênh nha.
Sharon lại chả để ý đến mấy chi tiết đó, lúc cất cánh có hơi nhanh một chút, nhưng không đến nỗi mất thăng bằng. Oran theo quán tính hơi ngả người về phía sau, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn liền ôm eo người đẹp.
- Chị bay đột ngột vậy?
- À, quên không nhắc em.
Sharon tuy không bay bằng chổi nhiều nhưng đại khái cũng khá thuần thục kĩ năng. Cô bay là là dưới tán lá, lại phải tránh thân cây nên tốc độ không cao, ấy thế mà Oran phía sau vẫn ôm chặt lấy cô.
- Chị chạy chậm lắm, không lo ngã đâu. - Sharon nhắc khéo, dù gì tư thế này cũng dễ khiến thiên hạ hiểu lầm, nhìn đâu chả giống chị em, chỉ thấy giống tình nhân.
- Em sợ độ cao... - Oran chống chế, thực ra thì đối với Sharon cũng không cao lắm, nhưng thôi kệ, lỡ thằng nhóc vừa sợ độ cao vừa yếu tim, té lăn quay ra đấy thì khổ, cho nó bám một lúc cũng không sao.
Đoạn đường không dài, chỉ mất năm phút là đến nhà của Oran, nhưng trong năm phút đó là cả một thiên đường, một bầu trời màu hồng của cậu.
- Cảm ơn chị. - Oran tiếc nuối bước xuống chổi, trong người vẫn còn cảm giác lâng lâng.
Thấy cậu ta chao đảo, Sharon tưởng cậu chưa hoàn hồn, cũng quan tâm đưa tay ra đỡ.
- Lần sau em nên đi thảm bay sẽ đỡ sợ hơn.
- Vâng, cảm ơn chị. - Oran cũng không khách sáo nắm lấy tay cô, da mặt căng ra để nén vẻ phấp phới vì liên tục được người đẹp quan tâm.
Lúc thấy con trai trở về với Sharon, lại còn đang tay trong tay nên Flora cũng hơi bất ngờ, chạy lại hỏi han.
- Chào em Sharon, còn con nữa, sao mặt mày đỏ lựng lên thế?
- Em ấy hình như sợ...
- Con thấy hơi mệt mẹ ạ, còn thuốc nhức đầu không? - Oran cố tình nói lấn phần của Sharon, cậu vốn đâu có mắc bệnh sợ độ cao gì đâu, chỉ là cái cớ dọc đường mà thôi.
- Còn đấy, sáng nay trông con vẫn còn khoẻ mà! - Thấy biểu hiện kì lạ của con trai, Flora không khỏi nghi ngờ, dù gì cũng là con mình đẻ ra, người mẹ dễ dàng nhận ra điểm khác lạ.