Sau tiếng thông báo, tất cả đều hướng mắt về phía sân khấu chính, nơi có một tiên nữ xinh như mộng đang đứng.

Nàng đẹp yêu kiều trong bộ váy màu trắng tinh khôi, quanh eo quấn dây leo xanh nở ra những bông hoa bé xinh màu hồng, những dây nhỏ hơn rủ xuống hết chiều dài thân váy, làm nổi bật một vẻ đẹp hoang dã. Trên đầu nàng đội vòng nguyệt quế đúc kết tỉ mỉ, còn long lanh những giọt nước như kim cương. Đẹp không tả xiết.

Ai cũng mê đắm dõi theo nàng tiên xinh đẹp, nhất là cánh đàn ông, bọn họ cứ đứng há miệng ra như thế, đôi mắt đắm đuối, không tài nào dứt ra khỏi thân ảnh xinh đẹp kia. Quá mê mị.

Rồi nàng tiên chợt cất tiếng hát, giọng ca trong trẻo, cao vút ngân lên điêu luyện, tiếp đến, những cô vũ công xinh đẹp đi lên sân khấu múa phụ hoạ, phía trên bầu trời, những linh thú xuất hiện, lượn qua lượn lại, đôi khi còn sà xuống thấp để "hù" khách du lịch.

Tiếp đến, ca sĩ và vũ công bay lên không trung, rồng liền phun lửa uốn lượn theo động tác của người nhảy múa, năm màu sắc của linh thú hoà quyện vào nhau khiến bầu trời đêm trở nên rực rỡ. Người và thần thú cùng nhau bay lượn, tạo nên một màn biểu diễn hoành tráng.

- Đức vua giá lâm!

Có tiếng kèn đột ngột vang lên rộn ràng, nhưng không hề chen ngang buổi biểu diễn, ngược lại, họ đang phối hợp để chào đón hoàng đế một cách rực rỡ nhất.

Đức vua đang ngồi trên lưng một con rồng màu xanh ngọc to lớn, ngài mặc áo choàng lông đỏ thêu hoạ tiết cầu kì tinh tế, đó chính là biểu tượng cây đại thụ của đất nước, đầu đội vương miện vàng nạm kim cương, tay cầm huyền trượng dài, phía sau ngài là một hàng quân phụ trách hộ tống đức vua đến lễ hội.

Sau khi người xuất hiện, một loạt pháo bông sặc sỡ được bắn lên, mọi người phía dưới ồ lên kinh ngạc. Biểu tượng quốc kì của Dulistal hiện ra giữa bầu trời đêm với nhiều màu sắc lung linh của pháo bông.

Người dân quỳ xuống bằng một chân, tay đặt lên ngực để bày tỏ lòng cung kính.

- Hãy đứng lên đi, hỡi thần dân của ta!

Hoàng đế mỉm cười nói.

- Đa tạ đức vua.

Mọi người đồng thanh đáp sau đó đứng lên.

Ngai vàng của đức vua đặt trên một cái cây cao nhất, có vị trí đẹp và thuận lợi nhất để quan sát sân khấu, xung quanh được bao bọc bởi đội ngũ quân hộ vệ hoàng gia.

Vì đây là một sự kiện lớn mang tính dân tộc, vua một nước không thể không có mặt để chúc phúc cho con dân của mình. Nhưng việc xuất hiện trước đám đông như vậy cũng có chút mạo hiểm. Cả thế giới đều rơi vào tình trạng khủng hoảng chính trị, người cầm quyền sẽ luôn là đích ngắm đầu tiên của những kẻ có dã tâm như Riastall. Hắn có thể đã cử gián điệp vào cũng không chừng.

Chính vì thế, xung quanh ngai vàng của nhà vua không chỗ nào lọt qua nổi một con ruồi. Bất kì ai nếu không được sự cho phép của nhà vua không được tới gần.

Phía trên sân khấu, một dàn nhạc công xếp thành hàng, bắt đầu đàn ca những giai điệu có tiết tấu nhanh và vui nhộn, những du khách xung quanh bắt cặp với nhau và nhún nhảy thành những nhịp điệu đơn giản, lặp đi lặp lại.

Sharon cùng anh chàng Đôi Cánh thuận tiện thì chung cặp với nhau, cả hai khoác tay nhau nhảy múa. Anh ta có vẻ biết khá rõ, còn chỉ cô nhảy mấy điệu.

Nhảy đôi rồi nhảy ba, nhảy tư, những vị khách dù không quen cũng cùng hoà vào nhảy chung, không khí cực kì sôi động vui vẻ.

Nhảy được một lúc, Sharon mới nhớ đến mục đích thật sự của mình, cô cần tìm người đồng hành.

Sharon khéo léo tách nhóm người đang nhảy múa nhiệt tình, di dời sang chỗ khác, có nhiều người cũng nhảy mệt, chỉ đứng tại chỗ nhún chân. Cô vì vậy mà thuận lợi di chuyển.

Sharon một mình đi trong biển người, tìm khắp ngõ ngách trong ngoài, kể cả khi đang diễn ra văn nghệ ca múa cũng không ngừng tìm kiếm. Suốt một tiếng liền khiến hai chân đi guốc của cô tê cứng, cô đành ngồi lại nghỉ một lát, không khí xung quanh cũng đã bớt náo nhiệt, du khách bắt đầu tìm chút gì đó ăn khuya, đồng hồ cũng sắp điểm 12h.

- Quý vị chú ý! - Giọng của tiên nữ lúc nãy lại vang lên. - Chỉ còn ít phút nữa là đến giờ cầu nguyện, xin mọi người dừng hết việc riêng lại, chuyển bị cầu nguyện trước cây đại thụ.

Có bao nhiêu người lại đổ xô gần về phía sân khấu, vì bên cạnh sân khấu là cây đại thụ có thể nói là cổ xưa nhất Dulistal, người ta tin rằng linh hồn của thần linh ngự trị trong cây đấy, nên những ai ci phiền muộn thường đến đây cầu nguyện và sờ lên thân cây, ắt gặp điều may mắn.

Đức vua cũng xuống tận nơi để cầu nguyện, vì thế đội hộ vệ lại rồng rắn dàn hàng mà hộ tống. Đức vua sẽ là người chủ trì buổi lễ này, đầu tiên là đọc kinh cầu nguyện.

Sharon vớ được một chỗ tốt, khá gần với cây đại thụ, khi mọi người đang chỉnh đốn lại, cô phát hiện chiếc vòng cổ phát ra một tia sáng cực kì mỏng manh yếu ớt, hẳn là "người đồng hành" của cô đang ở đây.

Cô mừng như chết đuối vớ được cọc, vội vàng chĩa vòng theo các hướng để xem ánh sáng chỗ nào mạnh nhất, những người xung quanh nhất thời tưởng cô không được tỉnh táo liền hơi né ra.

Nhưng ở hướng nào ánh sáng cũng chỉ duy trì một trạng thái yếu ớt như vậy khiến cô không khỏi lo lắng, lỡ không tìm được mà người lại đi mất thì chẳng phải rất lãng phí hay sao.

Nhưng mà người ta sắp làm lễ, có muốn chạy loạn lên cũng không được, phải chờ đến khi cầu nguyện xong, chỉ sợ rủi ro.

Đèn đóm được tắt gần hết, chỉ để lại một vài bóng nằm rải rác, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Khi chuông đồng hồ báo hiệu đã đến nửa đêm, tất cả đều trở nên im lặng tuyệt đối.

Xung quanh bắt đầu lầm rầm đọc kinh. Kinh kệ gì cô không thuộc, chỉ đứng im một chỗ, mắt nhìn dáo dác.

Đọc kinh xong là nghi thức cầu nguyện, tất cả chắp tay trước ngực, liên tục khấn vái. Cô cũng chỉ cầu mong mình sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, lật đổ được Riastall và về sống một cuộc sống bình thường ở đâu đó trên thế giới rộng lớn này.

Chợt cô cảm thấy lành lạnh sống lưng, tim đập nhanh hơn bình thường, mồ hôi lại túa ra thái dương, tình trạng kiểu này cô đã từng trải qua.

Đó là khi cô cảm nhận được ma lực hắc ám đang tồn tại.

Trước đây cô đã từng luyện tập với các thầy và được tiếp cận loại ma thuật đen nguy hiểm chết người này. Nhưng chẳng bao giờ cô có thể thích nghi được với loại cảm giác hết sức lạnh lẽo đó.

Sharon đảo mắt nhìn quanh, mọi người dường như không phát hiện ra điều gì bất thường, cầu nguyện xong họ chỉ đứng im chờ những người khác kết thúc rồi tản đi.

Nhờ trực giác nhạy bén, cô cảm nhận được nguồn ma lực đen này có chủ thể điều khiển, hiện tại nó đang di chuyển khá gần với hoàng đế. Cô cũng bắt đầu men theo nguồn năng lượng hắc ám đó mà bám theo.

Mà hoàng đế vẫn đang cầu nguyện, xung quanh một hàng hộ vệ giáo gươm bên người canh chừng nghiêm ngặt. Nhưng không một ai nhúc nhích, có vẻ không ai nhận ra điều bất thường.

Ma lực đen đột nhiên tăng lên, Sharon cảm nhận có gì đó biến đổi, cô hiện đã đứng ngay rìa ngăn cách giữa hộ vệ và hoàng đế, cộng thêm ba mét đất bảo hộ.

"Hung khí?" Sharon thoáng nghĩ, cảm giác không giống với những gì được luyện tập nhưng cũng không sai biệt lắm. Cô tin tưởng vào trực giác nhạy bén của mình, rõ ràng hoàng đế đang gặp nguy hiểm, mà xung quanh không một ai ngoài cô hay biết, có chút vô lí nha.

Trong điều kiện thiếu sáng và mờ ảo như chìm trong sương mù thế này, chẳng ai hay biết một mũi tên từ đâu phóng đến, nhằm thẳng hướng hoàng đế mà lao vun vút.

Sharon từ đầu tới giờ vẫn nghe ngóng, phát hiện có biến đầu tiên cũng là cô, nên chính lúc nguy hiểm liền lao ra.

Cô nhún chân, thoắt cái bay lên không, những người khác thấy thế giật mình hô một tiếng, đám cận vệ xung quanh nhà vua chưa biết tốt xấu ra sao liền túm tụm lại bảo vệ hoàng đế.

Thế nhưng bọn họ chỉ như đang làm kiểng, bảo vệ mà cũng không dám đứng quá gần hoàng đế, nếu có ám khí chắc chắn không đỡ được. Có lẽ họ vẫn chưa hay biết có thứ không sạch sẽ sắp kết liễu hoàng đế, mà chỉ chăm chăm vào một cô gái đột nhiên bay lên không như bị động kinh.

Báo động cũng không kịp, chỉ một mình cô mới biết vị trí mà mũi nhọn ám khí muốn đáp xuống mà thôi.

Sharon làm liều, miệng niệm thần chú "dịch chuyển", một giây sau, cô xuất hiện phía sau lưng hoàng đế và ngay trong vòng vây bảo vệ của đám lính hoàng gia.

Giây tiếp theo, một mũi tên màu đen xé gió lao đến, cắm phập vào phần thịt vai phía trên xương quai xanh mấy phân, của Sharon.

Cô vốn đã chuẩn bị kĩ lưỡng, thế nhưng vẫn không đỡ được, để mũi tên bắn trúng, may mà lệch tim, không thì hậu quả khôn lường.

Sharon ban đầu không cảm thấy gì, nhưng rất nhanh khuỵ xuống, đầu óc choáng váng, phần da xung quanh mũi tên chuyển sang màu đen, rồi lan ra như rễ cây, máu chảy ròng ròng, nhìn rất khủng bố.

Hoàng đế được đưa đi ngay lập tức, phía dưới, dân tình xôn xao không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Mọi người bình tĩnh! - Nàng tiên trấn an khách du lịch. - Cô gái lúc nãy là một hộ vệ ngầm của đức vua, thân thể ngài cảm thấy không ổn nên đã rời đi trước, không có gì nghiêm trọng cả...

Trong lúc người dân được trấn an, thì Sharon được đám hộ vệ che chắn để không một ai nhìn thấy.

- Cô không sao chứ? - Một nữ hộ vệ tiến lại chỗ Sharon thầm thì.

- Không thể tệ hơn được nữa. - Cô cắn môi nói, mặc dù không quá đau đớn, nhưng sự có mặt của ma lực hắc ám trong cơ thể thật khó chịu.

- Được rồi, đưa cô ấy tới bệnh xá hoàng gia. - Nữ hộ vệ vừa dứt lời, một người bước tới trước nói:

- Để tôi.

Sharon đau nhưng không lẫn, chẳng phải là Đội phó Marvelous, người đã xông vào phòng khách sạn của cô lục soát đó sao, thật trùng hợp là anh ta canh gác gần đây.

- Cô chịu đau được không? - Mar quỳ một chân xuống cạnh cô, xem xét vết thương, có vẻ nặng.

- Được. - Sharon gật đầu.

- Chúng tôi cần cái này để điều tra, cô thông cảm nhé! - Mar nắm lấy mũi tên. - Đừng hét quá to.

Nói rồi anh rút mạnh chiếc mũi tên ra khỏi da thịt cô, máu bắn phụt ra, những người xung quanh bị làm cho giật mình lùi ra xa mấy bước.

- Đồ khốn! - Sharon nghiến răng, cô suýt nữa thì chịu không nổi mà hét lên.

- Bình tĩnh nào! - Mar đưa mũi tên cho đồng đội rồi cởi áo choàng đắp lên người cô rồi bế lên tay. - Phải nhanh lên thôi, mạch của cô rất yếu, đừng cử động.

Đúng lúc đó, nàng tiên lúc nãy đã trấn an người dân làm "công tác tâm lý" xong, thì vội vàng chạy đến, trên tay nàng là một vốc lá đã giằm nhuyễn, nàng nhẹ nhàng đắp thuốc lên vết thương của Sharon rồi lẩm nhẩm đọc thần chú.

- Nó sẽ giúp cô ấy ngăn cản độc tố xâm nhập vào nội tạng, giờ thì mau lên! - Nàng tiên thúc giục.

Mar gật đầu, anh bước về phía trước vài bước còn mọi người thì lùi ra sau để tạo khoảng trống. Đến lúc đó, trên lưng của Mar mơ hồ hình thành một đôi cánh rất to sau lớp lân tinh màu bạc, Sharon ngạc nhiên, anh ta sử dụng cánh do chính cơ thể điều khiển, người này có khi còn mạnh hơn cả cô.

Mar vỗ cánh, rất nhanh cả hai bay lên không, anh điều chỉnh tư thế một chút rồi phóng vút đi, nhằm thẳng đến hướng cung điện hoàng gia Dulistal.

End chap 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play