Tan học, Thanh Vy đến nhà tìm Bảo Trân. Mẹ của Bảo Trân đi ra mở cửa, liền hỏi:
-Tìm Trân hả con? Nó chưa về đâu! Con ra bãi biển mà tìm, chắc nó đang ở đấy!
-Dạ, con cảm ơn bác!- Thanh Vy chạy đi, hướng về phía bãi biển.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, cô lấy làm vui mừng nhưng sao lại thấy xa cách đến vậy.
Cô đến bên Bảo Trân, dịu giọng hỏi:
-Trân, tôi là bà buồn hả? Có gì thì nói đi đừng giấu tôi!
-Cô còn hỏi? Cô thừa biết tôi thích Hoàng Phong, thế sao còn quyến rũ anh ấy trước mặt tôi?
-Mình không có làm gì để cậu ấy để ý, tụi mình chỉ là bạn!
Bảo Trân tức giận tát vào mặt Thanh Vy, quát:
-Đừng giả vờ nữa, tôi không muốn tin cô thêm một giây, một phút nào nữa! Từ nay chúng ta tuyệt giao đi!
-T...Tr..Trân à, chỉ vì thế mà cậu đối xử với mình như thế?
Bảo Trân đi lướt qua Thanh Vy, để lại một tâm hồn yếu ớt đang chống chọi với đau khổ.
Thanh Vy quỳ xuống nền cát, nước mắt rơi lã chã, trong lòng hụt hẫng kinh khủng. Cô nghĩ:
-Sao đi đến đâu, ai cũng hắt hủi mình vậy, mình đã làm gì sai?
Sáng sớm hôm sau, Thanh Vy mệt mỏi ngồi dậy, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn rầu. Sau khi ăn sáng cùng bà nội, cô lái chiếc xe đạp đến trường. Giữa đường cô gặp Hoàng Phong, Hoàng Phong giơ tay chào, cô không đáp lại chỉ lẳng lặng đi lướt qua anh. Hoàng Phong níu tay Thanh Vy lại, anh lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao Vy tránh mặt Phong?
Cô gạt tay anh ra, mắng:
- ĐỦ RỒI, đừng động vào tôi nữa!
Thanh Vy chạy đi, nước mắt tuôn rơi trên gò má. Hoàng Phong cứ đứng đấy, trái tim quặn thắt đến khó thở. Bỗng Bảo Trân từ đằng sao ôm trầm lấy anh, giọng nói có phần khàn đi:
-Để yên đi, một chút thôi!
Anh quay mặt lại, trong mắt thoáng tức giận. Vừa nhìn thấy cô, anh ngạc nhiên. Trông cô quá thảm hại. Đầu tóc rối bù, mắt đẫm lệ, 2 bên má đỏ bừng lên, trên trán thâm tím, anh lo lắng hỏi:
- Ai đánh cậu vậy?
- Là ba mình, ông ấy uống quá nhiều đến mức không nhận ra mình! Thật sự rất đau!- Cô nức nở.
Hoàng Phong kéo tay cô vào phòng y tế, chăm sóc vết thương trên khuôn mặt xinh đẹp cho cô.
Cô khẽ vòng tay qua ôm lấy anh, khẽ thì thầm:
-Cho tôi một cơ hội, nhé?
Mùi mẫu đơn thoang thoảng, khiến trong lòng anh bình yên đến lạ thường, anh vòng tay qua ôm lấy tám thân nhỏ của cô, khẽ nói:
-Ừm! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT