Vào một buổi sáng trong lành, khi bầu trời mới le lói ánh sáng đầu ngày, chuyến tàu dai dẳng đáp ga. Bước xuống là một nữ sinh cấp 3, khuôn mặt xinh đẹp trông vô cùng mệt mỏi, quầng mắt thâm lại, mái tóc rối bù, nhưng đã đẹp thì dù có tệ hại đến mức nào thì vẫn đẹp. Chiếc va li xanh da trời kêu lạch cạch trên nền đường nhựa. Cô nữ sinh cấp 3 ấy là Trần Thanh Vy, năm nay bắt đầu vào lớp 10, vì một số lí do cá nhân nên phải chuyển về quê sống và học cùng gia đình.

Một người đàn bà trông khá là già dặn, mái tóc điểm bạc, dưới đuôi mắt đã có nếp nhăn một cách rõ ràng, khuôn mặt điềm tĩnh đến kỳ lạ. Đó là bà nội của Thanh Vy. Ba Thanh Vy mất từ khi cô mới 5 tuổi, mẹ cô từ đó bắt đầu giữ khoảng với đứa con ngây dại, chỉ cho nó tiền để ăn, để học. Nó đòi gì thì cho nó cái đấy, Thanh Vy đã hiểu ra mọi chuyện nên rất ngoan, dù có uất ức gì trong lòng cũng không hé môi nửa lời than vãn, cái gì cũng tự làm, tự kiểm soát hành động của bản thân.

Vừa nhìn thấy bà nội, đôi mắt đẹp như sáng lên chạy ùa vào lòng bà, hét ầm:

-AAAAA, bà nội của con đây rồi! Con nhớ bà quá!!!

-Con bé này, lớn rồi mà như đứa con nít! Thời gian qua Thanh Vy của bà phải chịu khổ rồi!!!- Khuôn mặt điềm tĩnh mau chóng biến mất, để lại khuôn mặt ấm áp tràn trề hạnh phúc, bà nội Thanh Vy ôm chặt lấy đứa cháu nội của mình.

Đã lâu rồi, Thanh Vy chưa được ai ôm chặt như vậy, thật ấm áp a!!! Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng bà nội.

Sau màn hội ngộ của đứa cháu nít tôn nhà họ Trần, hai bà cháu lật đật xách va li lên chiếc xe taxi đỗ trước cổng nhà ga. Đã ngồi yên vị trên xe, chiếc taxi trắng chuyển bánh trên mặt đường nhựa. Thanh Vy kéo kính cửa sổ xuống, mùi mằn mặn của nước biển xộc lên mũi, tiếng sóng rì rào vang đâu đây, làn gió mát cứ thế mơn man khuôn mặt cô. Đây gọi là Tuyệt phẩm Thiên Nhiên. Quyết định thật sáng suốt, nếu cứ ở trên cái đất Hà Nội đấy vài năm nữa chắc cô sẽ trở thành bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần quá. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play