Thành Trường An chìm
trong khói lửa, đâu đâu cũng thấy cảnh người kéo nhau bỏ chạy, có người
không may té ngã thì bị những người phía sau dẫm đạp lên thân thể người
đó mà tiến về phía trước. Tiếng người kêu la, khóc lóc thảm thiết vang
vọng khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành. Trường An bao năm phồn hoa náo
nhiệt bỗng chốc sụp đổ hoang tàn, cướp bóc cường bạo khắp nơi, lại có
người chờ cháy nhà mà hôi của. Binh lính giữ thành bá tánh bình dân thi
thể chất cao như núi nhìn qua như tận thế, cảnh tượng khiếp sợ vô cùng.
Vũ Văn Nguyệt tuy đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không ngờ được, cái hắn phải đối mặt không chỉ là quân đội Bắc Yến của Yến Tuân, mà còn có loạn dân
của thành Trường An này. Bọn họ dưới ách thống trị tàn bạo của Ngụy đế,
ngày hôm nay đều đứng lên phản kháng. Nhưng cái bọn họ làm, không phải
chống lại quan phủ, mà là đi cướp bóc cưỡng hiếp khắp nơi, làm cho
Trường An trở thành một bãi chiến trường hỗn độn.
Tương Vương
thân ngồi trên ngựa bận rộn không ngừng với trường đao trên tay hầu
thoát vòng vây của một đám loạn dân điên cuồng. Trên người hắn đầy máu
giống như Tu La đến từ địa ngục cũng không biết máu của chính mình hay
là từ kẻ địch. Hắn quét đao một lần diệt xong ba kẻ địch cuối cùng, hắn
mới thúc ngựa chạy về phía hoàng cung. Hắn nghĩ muốn trở lại Kiêu Kị
Doanh để tập hợp quân đội của mình để bảo vệ trị an trong thành, nhưng
còn bận tâm đến phụ hoàng cùng Nguỵ quý phi. Hắn muốn đi xem họ có an
toàn hay không trước đã.
Trên đường hắn đi qua, có một bóng dáng
nho nhỏ xẹt qua ở đuôi mắt, hắn nhanh chóng cố định ngựa quay trở lại
thì thấy tiểu cô nương cố sức giành giật vật hình chữ nhật bề mặt đã nứt vỡ từ tay một kẻ hôi của. Nàng còn luôn miệng kêu một tràng từ kì quái
không rõ nghĩa nhưng giọng điệu của nàng chắc đang mắng tên du thủ du
thực này. Nguyên Triệt thấy nỗi lo lắng cuồn cuộn như sóng biển vô cớ
tan mất, lại thấy dáng vẻ hung hăn của nàng thì muốn bật cười.
Hắn nhảy xuống từ trên lưng ngựa, từ phía sau Ngọc Lan đi đến đấm một quyền vào mặt tên du côn, sau đó một tay xách nàng như gà con đi về phía tuấn mã của hắn. Đợi Ngọc Lan hồi thần thì đã ngồi trên lưng ngựa phía sau
là một người mặc khôi giáp vàng nhuộm đầy máu như từ địa ngục trở về.
Nàng sợ muốn vỡ tim vừa muốn la cứu mạng lại nghe được tiếng nói trầm ấm vang lên phía sau, nàng mới nhận ra được người vừa cứu giúp nàng.
“Vì sao ở nơi này?” Hắn khàn khàn hỏi.
“Ta…. ta ra ngoài muốn xem đại hôn của công chúa, sau đó do bạo dân mà thất
lạc với A La và Nguyệt vệ” Nàng ôm ipad trong người thành thật trả lời,
nhưng chỉ là một nửa của sự thật. Một nửa kia chính là nàng muốn ra
ngoài xem náo nhiệt và chụp ảnh của thế tử Yến Tuân. Lúc trước nàng chỉ
nghĩ là đứng trên lan can của tửu lâu, lén chụp hình xong sẽ chuồn về
phủ. Dù sao bên cạnh có nguyệt vệ bảo hộ, cứ ra về trước khi xảy ra đánh nhau là được, nhưng không ngờ đám bạo dân còn khủng khiếp hơn quân đội
của Yến Tuân nữa. Đánh chết nàng cũng không dám đem chuyện này nói với
Tương Vương điện hạ.
“Xem náo nhiệt để trả giá bằng tính mạng mình sao, lần sau đừng trẻ con như vậy nữa” hắn tức giận trầm giọng nói.
Thấy hắn muốn di chuyển về phía hoàng thành, Ngọc Lan mới vội nói: “Nguyệt biểu ca đã dẫn quân đội đi bảo vệ hoàng cung rồi”.
Nguyên Triệt nghe nàng nói liền cảm thấy an tâm, sau đó quay đầu ngựa theo
hướng khác chạy đi. Ngọc Lan còn hơi chu mỏ muốn phản bác hắn dạy đời
nàng, nhưng thấy hắn mới cứu mình lại nhìn dáng vẻ hắn phong trần mệt
mỏi như vậy nàng cũng không muốn gây sự nữa.
Nàng tò mò hỏi hắn: “Không phải ngài đi hộ tống thái tử Đại Lương rồi sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?
“Ta đi đến giữa đường có thám tử hồi báo liền quay trở lại” Nguyên Triệt thẳng thắn không giấu giếm đáp.
“Ngài muốn đi đâu đường này không phải về Vũ Văn phủ mà?” Ngọc Lan thấy hắn hướng ra ngoại thành liền ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Trở về Kiêu Kị Doanh trước, ta cần tập hợp quân đội đến Trường An bình loạn, sau đó ta mới có thể đưa nàng trở lại phủ. Bây giờ để nàng một
mình trở về ta không an tâm” Hắn vừa giải thích vừa thúc ngựa không
ngừng vó chạy như bay ra hướng ngoại thành nơi Kiêu Kị Doanh đóng quân
Đi được hơn nửa đường, họ bị một nhóm sát thủ bịt mặt tập kích. Bọn chúng
có khoảng hai mươi mấy đến ba mươi tên. Nếu như bình thường Nguyên Triệt có thể dễ dàng chống đỡ, nhưng hắn phải bảo hộ Ngọc Lan ngồi ở phía
trước nên động tác không được linh hoạt, lại để kẻ địch lợi dụng thời cơ đâm một nhát kiếm âm hiểm về phía hai người.
Mắt thấy kiếm khí sắc bén cơ hồ đả thương Ngọc Lan, Nguyên Triệt muốn ngừng hô hấp, bèn
sử dụng hết lực ôm nàng xoay về phía sau để nàng ngồi sau lưng hắn, lại
sử dụng vai như bức tường thịt đỡ lấy nhát kiếm nguy hiểm. Máu của hắn
tuôn ra ngoài theo hành động rút kiếm của sát thủ bắn cả vào mặt của
Ngọc Lan làm nàng kinh hồn tán đảm cả người giống như đổ chì không thể
động đậy.
Nguyên Triệt gầm một tiếng trầm thấp rồi quay trường
đao xẹt qua cổ tên gây ra vết thương cho mình. Sau lại liên tiếp đâm vào bụng hai thích khách còn lại rồi mới xoay ngựa rời khỏi hiện trường.
Đám sát thủ vẫn bám theo truy sát không ngừng, hắn bèn nhảy xuống ngựa,
bảo nàng nhanh chóng chạy đi. Nhưng mà Ngọc Lan trong tay ôm thứ gì đó,
một chút cũng không thấy động đậy. Hắn đành phải dùng tay đập lên lưng
ngựa ý bảo nó mang nàng đi trước. Tuấn mã theo Tương Vương đã nhiều năm
liền có linh tính, lập tức phóng nước đại chạy mất.
Ngọc Lan sợ
hãi vô cùng nàng từ khi sinh ra đến giờ chỉ thấy cảnh đánh nhau đâm chém trên truyền hình, bây giờ được nhìn thấy tận mắt nên bị chấn động không nhỏ, cơ hồ sợ đến vỡ mật. Nàng dường như còn ngửi được mùi máu tanh
ngọt truyền đến từ trên mặt mình, nàng đưa tay vuốt vuốt mặt nhìn thấy
cả bàn tay mình cũng bị nhuộm đỏ. Nàng có cảm giác từ trong bụng có cái
gì trào lên cuồn cuộn không ngừng làm nàng muốn nôn hết cả ra ngoài.
Tương Vương nhịn đau cố sức đối chọi với đám sát thủ, chúng đều mặt áo đen
che kín mặt không rõ là người phương nào đến. Căn cứ theo tình hình hiên tại hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nếu không liền mất mạng tại
đây. Hắn vung đao liên tiếp tấn công phải chỗ hiểm của bọn sát thủ, mỗi
một đao đều là một kích trí mạng. Hắn không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào
nhanh chóng tiêu diệt từng tên một. Khi đánh đến tên cuối cùng hắn bắt
đầu kiệt sức, tên thích khách thấy vậy bèn ra đòn hiểm muốn dồn Tương
Vương vào chỗ chết. Bất ngờ, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, tên sát thủ theo bản năng quay đầu xem kẻ đến là bạn hay thù, liền bị Tương Vương bắt lấy thời cơ đâm một nhát xuyên tim, hắn là chết không nhắm
mắt.Z
Ngọc Lan điều khiển ngựa quay trở lại thấy xác chết như rơm rạ, tay chân đầu người cũng bị cắt văng đầy trên đất. Cả người nàng như hoá đá, sau đó run rẩy không ngừng nhảy xuống ngựa chạy tới ven đường
nôn thốc nôn tháo một lúc lâu. Nguyên Triệt từ lúc nàng trở lại liền cảm thấy ấm áp, cả người như được truyền sinh lực mới không gục xuống. Giờ
hắn lại bối rối không biết làm sao. Một tay đè lại bả vai bị thương máu
còn đang chảy, hắn đi đến bên người nàng, nhè nhẹ vỗ lưng cho Ngọc Lan,
còn luôn miệng dỗ dành nàng: “Không sao rồi, có ta ở đây”.
Nàng
cứ tiếp tục nôn không ngừng cả người giống như bị vắt kiệt, mặt cũng
trắng bệch không chút huyết sắc. Sau một hồi chỉ còn nôn khan, nàng mới
hơi lấy lại lý trí, nhưng thân mình vẫn không ngừng run rẩy. Hôm nay
nàng mới thấy cảnh chiến tranh khốc liệt như vậy, người còn sống sờ sờ
qua vài giây lại chết rồi, mà còn chết đáng sợ như thế. Nàng giống như
thấy được cảnh người bị đâm chết không nhắm mắt, giống như thước phim
tua đi tua lại trong đầu, không sao quên được. Nàng hối hận rồi, nàng
không muốn du lịch xuyên không gì nữa. Nàng muốn trở về nhà!!!
Nguyên Triệt thấy Ngọc Lan hồi lâu không nói không rằng hắn biết nàng bị kinh
sợ, tiểu thư khuê các như nàng chắc không quen thấy chiến trường đẫm máu như vậy. Hắn hơi ngần ngại xé một góc áo trong còn sạch sẽ lau miệng
cho nàng rồi mới bế nàng lên ngựa muốn trở lại Trường An. Vì hắn biết
đường đến Kiêu kị Doanh đã không còn an toàn nữa.
Hắn bị thương
còn có Ngọc Lan ở bên cạnh, nếu quyết ý trở lại chưa đến được đại doanh
đã bị thích khách mai phục hành thích trước rồi. Hắn biết có người muốn
dồn hắn vào chỗ chết. Người này nhất định không cùng bọn với Yến Tuân.
Bắc Yến đã giương cờ tạo phản, không cần thiết phải che giấu hành tung
như đám người bịt mặt này. Hắn trước để Ngọc Lan ngồi trên lưng ngựa,
còn hắn bước vài bước đến xác của một sát thủ, lục tìm trong áo tên đó
một hồi liền lấy được một cái lệnh bài. Hắn thu vào trong người, sau đó
nhảy lên ngựa. Ổn định xong thân thể, hắn liền giục ngựa trở lại đường
nhỏ hướng về thành Trường An.
Khi Nguyên Triệt phi ngựa đến một
ngôi làng nhỏ phía ngoài thành hai mươi dặm, đầu đổ đầy mồ hôi, bả vai
bị thương đã đau không chịu nổi, hắn bèn thúc ngựa rẽ vào đường mòn nhỏ
đi vào thôn làng gần đó. Trong lòng hắn mặc niệm, hi vọng Vũ Văn Nguyệt
có thể khống chế thế cục ở Trường An, không phụ kì vọng của hắn.
Người dân ở nơi này có vẻ đã vội vàng cùng nhau chạy đi sơ tán, nên cảnh
tượng hỗn độn vô cùng, cả thôn bao trùm không khí yên lặng đến đáng sợ.
Nguyên Triệt tìm một ngôi nhà có thể ở lại, được che chắn khá tốt ở cuối thôn, bên ngoài còn có tường vây bằng đất bao phủ, nơi này hẳn là thuộc một
hộ gia đình khá giả trong thôn. Hắn nén đau nhảy xuống đất tiếp đó đỡ
Ngọc Lan giúp nàng đi xuống, gương mặt nàng vẫn còn trắng bệch . Hắn vỗ
vỗ lên mình chiến mã ý bảo nó đi tìm chỗ nghỉ ngơi, còn bản thân mình
dìu tiểu cô nương đang kinh sợ đi qua cổng rào vào nhà.
Trong
cái rủi có cái may, người nơi này chạy giặc gấp rút nên vật dụng gia cụ
vẫn còn đầy đủ. Hắn dìu Ngọc Lan ngồi xuống giường lò trong phòng khách
mới xoay người đi đến ngồi bên bàn gỗ, lúc này hắn mới cảm thấy bả vai
đau buốt, máu vẫn từ vết thương thấm ướt ra ngoài. Hắn cắn răng thầm
nghĩ phải nhanh chóng cầm máu nên tự cởi bỏ khôi giáp đặt lên bàn, sau
đó mới đem lọ kim sang dược phòng thân từ trong ngực ra, lại muốn cởi bỏ áo ngoài và trung y. Lớp áo vải bởi vì thấm máu sau một thời gian liền
dính chặt vào vết thương hắn dùng lực muốn lấy ra lại cảm thấy đau đến
xuất hạn mồ hôi, không tự giác rên lên một tiếng.
Ngọc Lan ngồi
bó gối ở giường lò nghe tiếng Tương Vương rên đau, nàng mới như thức
tỉnh từ trong giấc mộng. Nàng chợt nhớ đến hắn vì bảo hộ nàng mà bị
thích khách đâm vào vai trái. Lúc trước hắn mặc khôi giáp nên không thấy rõ nhưng bây giờ khi thấy hắn chỉ còn mặc trung y nàng mới giật mình
hoảng hốt.
Trung y màu trắng của hắn phần vai nhuộm đỏ một mảnh.
Nàng tuy hoảng sợ nhưng vẫn cắn răng bước tới chỗ hắn, trong đầu suy nghĩ
làm sao cấp cứu cho người bị thương đây. Nàng lại hối hận lúc trước
không chịu học cấp cứu phòng vệ đến giờ lại không một chút kiến thức về
lĩnh vực này. Nàng đúng là một người xuyên không thất bại nhất trong
những người xuyên không đây mà.
Thấy Ngọc Lan tiến tới Nguyên
Triệt có hơi e ngại, hắn sợ nàng thấy máu và vết thương lại làm nàng
kinh sợ nữa. Hắn cố ý đè nén đau đớn còn ra vẻ không có gì nói với nàng: “Vết thương nhỏ không sao, nàng quay về giường nằm nghỉ đi, ta tự xử lí một chút là được”.
Nàng mím môi không nói gì, liếc mắt nhìn nơi vai bị thương của hắn một chút, rồi quả quyết xoay người đi ra ngoài
tìm đến phòng bếp của nông hộ này.
Nhà bếp nằm cạnh khách phòng
bên tay trái, nàng nhanh chóng đi vào, kiếm củi bỏ vào lò nhóm lửa, lại
cho ít nước vào nồi nhấc lên bếp bắt đầu đun sôi. Không tới một tuần trà nàng quay lại khách phòng với chậu nước ấm. Bên này Nguyên Triệt vừa
mới chật vật thoát trung y khỏi miệng vết thương định rắc vào một ít
thuốc tri thương lại bị bàn tay như bạch ngọc của tiểu cô nương ngăn
cản.
Ngọc Lan không nói không rằng đem khăn tay của nàng nhúng
vào trong nước ấm vắt cho ráo nước, sau đó mới từ từ rửa sạch máu khô
quanh miệng vết thương của Nguyên Triệt. Nàng làm việc tỉ mỉ vô cùng lại nhẹ nhàng hết sức có thể cố không làm đau hắn. Khi nàng lau hết máu khô thì chậu nước cũng chuyển sang màu đỏ mà máu tươi từ vết thương lại
muốn tiếp tục tràn ra ngoài. Nguyên Triệt thấy nàng hơi chấn động sau đó nhanh chóng mang chậu nước chạy ra cửa.
Khi hắn lo lắng nghĩ
đến Ngọc Lan lại bị sợ hãi, thì đã thấy nàng vọt trở vào phòng mang theo chậu nước ấm khác còn bốc hơi, nhìn dáng vẻ lại muốn tiếp tục lau giúp
hắn. Hắn để yên cho nàng làm lần nữa, rồi mới thấy khi nàng quay qua
giặt khăn, có một lại một giọt trong suốt như lưu ly rơi vào trong chậu
nước. Hắn hơi giật mình ngước nhìn gương mặt của cô nương trước mắt,
nàng đang mím chặt môi, đôi mắt linh động như hồ thu mà hắn rất yêu
thích, giờ đây nước đã tràn bờ. Nàng khóc yếu ớt như hoa lê đẫm mưa
trông khổ sở vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT