Sở Kiều bước vào điện hành lễ với hai vị điện hạ, tuy đã được Nguyên Tung và Ngọc Lan ra dấu, nhưng vẫn không thoát được Tiêu Sách không biết từ đâu nhảy ra ôm lấy
nàng từ sau lưng. Nàng cũng giống như trong phim, dùng một đòn quật ngã
hắn. Còn khóa tay hắn đưa về phía sau, đè hắn nằm sấp trên mặt đất.
Trên mặt Sở Kiều tràn đầy sửng sốt, nhìn xuống người nằm trên đất, hắn vẫn
không quên ngoái đầu cười đùa bỡn cợt với nàng. Dụ Vương lại cảm thấy
vui vẻ, hắn kéo kéo tay áo Ngọc Lan, hất đầu về phía Tiêu Sách bị đo
ván. Nàng một tay che miệng không cho âm thanh thoát ra, cả người vì
cười không ngừng run run, cả ánh mắt cũng cong cong, một bên khoát khoát tay với Dụ Vương ý bảo nàng không chịu nổi nữa.
Tương Vương dù
sao cũng là tướng soái, không thể để thuộc hạ trước mặt người khác làm
loạn, liền uy nghiêm lớn tiếng quát Sở Kiều: “To gan, còn không mau
buông tay”.
Mà Sở Kiều hơi bất ngờ vì mình lỡ tay đánh thái tử
lần nữa. Nàng bị Tiêu Sách làm phiền đến không rứt ra được. Tiêu Sách
nói muốn nàng làm thị vệ cho hắn trong lúc hắn còn ở Trường An. Sở Kiều
nhiều lần từ chối không xong, đành phải chấp nhận số phận bị thái tử Đại Lương quấy rối.
Tiêu Sách được thế làm tới, hắn nói muốn xem Sở
Kiều luyện binh sau đó còn muốn nàng hộ tống hắn về hoàng cung để diện
kiến Ngụy đế. Dụng ý của hắn là muốn Ngụy đế đích thân lên tiếng để Sở
Kiều làm thị vệ riêng cho hắn, lời vàng ngọc của hoàng đế nói ra thì
Tương Vương muốn từ chối cũng không được. Thái tử Đại Lương từ trong ra
ngoài đúng là một con hồ ly chính hiệu.
Dụ Vương sau khi quyến
luyến nhìn Sở Kiều rời đi cùng Tiêu Sách, hắn mới tươi cười quay sang
nhìn Ngọc Lan nói: “Lan tiểu thư đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay vừa gặp lại mà như quen biết đã lâu, ta thật thích tính tình của nàng”.
Ngọc Lan gãi gãi đầu, cười hì hì với hắn, sảng khoái nói: “Ta cũng vậy”.
Sau đó hai người liền dốc hết khả năng cùng vốn liếng của bản thân, ngồi
xuống nói chuyện bát quái. Từ chuyện ở Đệ Nhất tửu lâu ở Trường An có
món gì ngon, đến chuyện Vương viên ngoại ngoài bảy mươi mới cưới người
thiếp mười sáu tuổi thật phô trương trên đường phố Chu Tước. Họ nói nói
cười cười đến quên trời đất, hoàn toàn quẳng Tương Vương điện hạ ra sau
đầu.
Nguyên Triệt ngồi trên ghế chủ vị, quan sát bọn họ hồi lâu
sau đó rút ra kết luận: hai người này tính cách giống nhau, chỉ sợ thiên hạ không loạn, đều đã đến tuôi trưởng thành nhưng vẫn còn tung tăng như chim nhỏ. Không hiểu sao hắn cảm thấy thập tam đệ hôm nay nhìn thật
không thuận mắt. Hắn hít vào một hơi điều chỉnh lại cảm giác bực tức khó hiểu, hắng giọng một tiếng làm hai người đang hăng say trò chuyện im
bặt, đồng loạt quay về nhìn hắn.
Nguyên Triệt liền thảy cuốn
binh thư xuống thư án, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyên Tung vừa nói vừa
ra lệnh: “Thập tam đệ, đã đến giờ hộ tống Thái tử về cung”.
“Đúng vậy đúng vậy, chuyện quan trọng vậy mà đệ quên mất” Nguyên Tung không
nghĩ ngợi đáp lời thất ca của hắn. Sau đó quay sang Ngọc Lan hỏi: “Lan
tiểu thư này, nàng tới Kiêu Kị Doanh làm gì? Hiện giờ có muốn trở về
thành hay không, ta sẽ đưa nàng về luôn một thể”.
Hắn thật là
một đứa nhỏ nhiệt tình. Ngọc Lan thầm nghĩ trong lòng, sau đó nghĩ nghĩ
tới gì đó, liền lắc đầu nói: “Cảm ơn ngài Dụ Vương điện hạ, nhưng mà ta
có Nguyệt Cửu hộ tống là được rồi”.
“Không sao đâu đi chung đi,
càng đông càng vui mà, phải không thất ca? Lát nữa để xem A Sở lại xử
trí tên Thái tử kia thế nào”. Hắn nhìn Tương Vương nói xong lại lôi kéo
Ngọc Lan nói nhỏ, nhìn qua giống như bạn thân mười năm về trước.
Ngọc Lan suy nghĩ một chút, nàng cũng rất thích xem Sở Kiều đánh bay Tiêu
Sách ra khỏi xe ngựa nha. Bây giờ đi đến gặp Vũ Văn Nguyệt cũng sẽ bị
trách mắng sau đó bị ném trở về phủ. Chi bằng nàng đi theo hai vị hoàng
tử này, lại có trò hay để xem. Cho nên nàng gật đầu đồng ý. Ba người bọn họ đều đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị quay lại thành Trường An. Từ đầu
đến cuối Tương Vương không cùng nàng nói chuyện. (đại thúc đang ghen hi hi)
Dọc đường đi về, Nguyệt cửu đều làm mặt lạnh với Ngọc Lan. Nàng le lưỡi
nhún vai biết là mình đã gây chuyện rồi. Nàng kéo màn che, ló đầu ra
khỏi cửa xe, ngọt ngào kêu mấy tiếng Cửu ca, nhưng hắn làm như không
nghe không thấy. Nàng bèn quyết định chui ra khỏi xe ngựa, ngồi xuống kế bên Nguyệt cửu. Hắn làm như rất bận rộn điều chỉnh xe ngựa. Ngọc Lan
liền kéo tay áo của hắn một chút, nhẹ giọng nói: “Cửu ca đừng giận, ta
chỉ muốn đi xem mặt Sở Kiều một chút à, sau này ta không nói dối Cửu ca
nữa đâu, xin lỗi mà”. A La bên trong xe ngựa nghe được liền thở dài sườn sượt. Tiểu thư nhà nàng quá ham chơi rồi.
Nguyệt Cửu vì nàng mà
bị Nguyệt công tử mắng cho một trận. Hắn đương nhiên không thoải mái,
nhưng cái hắn lo lắng nhất chính là năng lực không đủ. Kể cả một lời nói dối nho nhỏ của tiểu cô nương còn không phát hiện ra, sau này làm sao
làm việc cho công tử. Hắn tự trách bản thân cho nên mới trầm mặc, cũng
không phải vì Ngọc Lan mà nổi giận.
Sau khi Nguyệt Cửu nghe Ngọc Lan năn nỉ liền thấy buồn cười, cũng chỉ có nàng mới làm chuyện chủ tử
đi năn nỉ thị vệ tha thứ cho mình. Hắn quay sang nàng cười cười, lắc đầu nói: “Lan tiểu thư ta không có giận cô, là thật đó”.
Trong lúc
đó, một bóng áo đỏ như lửa bay ra khỏi xe ngựa phía trước. Trước khi hắn tiếp đất còn vẽ trong không gian một đường cung xinh đẹp. Ngọc Lan và
Nguyệt Cửu sau khi sửng sốt trong một lúc liền cười lớn. Sở Kiều đã ra
tay thì lúc nào không thắng đẹp cơ chứ.
Chẳng mấy chốc đoàn người ngựa đã đi đến Trường An, Nguyệt Cửu điều khiển xe ngựa tiến lên chào
tạm biệt hai vị hoàng tử. Ngọc Lan đã ngồi trở lại bên trong xe, cũng
không quên nhấc màn nhìn qua cửa sổ cười tươi như hoa vẫy tay chào
Nguyên Tung. Nàng cũng không quên hướng Nguyên Triệt làm một cái mặt
quỷ, nàng nhớ nàng có nợ tiền hắn khi nào đâu. Tương Vương thấy hành
động của nàng có chút bất ngờ, sau đó liền lắc đầu cười khổ. Nàng đúng
là vô tâm vô phế mà.
Ngày hôm sau, A La tung tăng hớn hở chạy đến phòng Ngọc Lan báo cáo một tin tức lớn. Nếu ở Đại Ngụy có báo chí, tin
này nhất định sẽ được đăng trang nhất rồi. Chuyện về Hoàng gia chính là
điều được quần chúng quan tâm bật nhất bất kể không gian và thời gian.
Những tin tức lá cải thế này chưa bao giờ bị mất lửa. Mà tin bát quái
nóng sốt nhất lần này chính là đại hôn của thế tử Bắc Yến Yến Tuân cùng
với Nguyên Thuần công chúa.
Ngọc Lan thầm nghĩ ngày này cuối
cùng rồi cũng đến. Nàng thật mong chờ không biết Nguyệt mặt lạnh làm thế nào để giải quyết cục diện rối rắm này đây. Y chắc chắn không để Trường An thất thủ. Nhưng mà đối với tình bạn thân thiết từ nhỏ, y sẽ xử lý
như thế nào với Yến Tuân đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT