Nguyên Triệt thấy nàng khóc trong lòng còn đau đớn khó chịu hơn cả vết thương
trên vai, hắn cất giọng khàn khàn nói: “Đừng khóc, ta không sao chỉ là
vết thương nhỏ, ta nam chinh bắc chiến nhiều năm chút vết thương này có
là gì”.
Nguyên Triệt lại nghe nàng đứt quãng nói: “Ta không
biết... ta không biết làm sao giúp ngài cầm máu, ngài vì ta mà bị
thương... ta lại ngu ngốc như vầy... ta thật sự sợ hãi… ta không biết
làm sao bây giờ?” nói rồi nàng cầm khăn đứng ở đó khóc tức tưởi như tiểu hài tử.
Nguyên Triệt thở dài đứng dậy dùng tay không bị thương
xoa xoa đầu nàng an ủi. Sau đó hắn hướng dẫn nàng sử dụng kim sang dược
rắc vào vết thương rồi lấy vải khô băng lại, như vậy mới cầm được máu.
Ngọc Lan vừa khóc vừa làm, nhất cử nhất động đều nghe theo chỉ dẫn của
Tương Vương. Sau khi rắc thuốc, nàng dùng một đoạn vải khô khác xé từ
trong áo quấn quanh bả vai hắn. Trong lúc làm việc nàng còn chú ý quan
sát nét mặt của hắn. Động tác nàng rất nhẹ nhàng, cho tới khi thấy máu
thật sự cầm rồi nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay quệt quệt nước mắt.
Nguyên Triệt cùng lúc thu hết hành động biểu cảm của nàng vào mắt, trong lòng
giống như có một dòng nước ấm róc rách chảy qua, chảy vào đến tận tim.
Ánh mắt hắn nhìn nàng lại thêm sủng nịnh cùng nhu hoà thân thiết.
Ngọc Lan không để ý Nguyên Triệt đang ngắm nàng. Nàng nhìn ra ngoài thấy
trời cũng đã chạng vạng nên bảo Nguyên Triệt nghỉ ngơi, còn mình thì thu dọn xong lại đi đến phòng bếp xem có thể kiếm được gì cho hai người lót dạ hay không.
Người trong hộ này lúc bỏ đi chắc rất gấp gáp nên trong nhà vẫn còn chút lương thực dự trữ. Nàng lục tìm xung quanh còn
thấy trứng gà để trong rổ không nhiều lắm vừa đúng hai quả, bên cạnh còn có một ít rau dưa tươi mới. Ngọc Lan thở dài nếu không có cuộc chiến
bất ngờ này thì lẽ ra nông hộ này đang cùng nhau dùng bữa cơm gia đình
ấm cúng rồi. Đúng là thế sự khó lường.
Nàng nhanh chóng ổn định
suy nghĩ rồi vo gạo nấu cơm. Sau đó nàng lại châm lửa thêm một lò khác,
đem rau cho vào xào với dầu ăn lại nêm thêm chút muối đường rồi cho ra
đĩa. Tiếp đến nàng mới đong một tô nước vào chảo, đợi nước sôi liền cho
cà chua vào lại nêm muối đường cho vừa ăn rồi múc canh ra tô lớn. Nàng
còn đánh tan hai quả trứng gà cho vào chút xì dầu và muối rồi mới rán
trứng trên chảo với chút dầu hoa cải. Làm xong thức ăn thì cơm cũng vừa
chín tới. Nàng nghe tiếng than củi nổ lép bép trong lò trong lòng cảm
thấy vui vẻ một chút, ít ra nàng không quá vô dụng, cũng có lúc có đất
dụng võ đây.
Đại công cáo thành rồi, nàng nhanh chóng đem hai bộ bát đũa cơm canh đặt vào mâm mang lên khách phòng. Nguyên Triệt nãy giờ ngồi khoanh chân điều tức, bên tai nghe tiếng tiểu cô nương bận rộn ở
nhà bếp hắn cũng đoán được nàng làm gì rồi. Ở nơi đâu nàng cũng có thể
nấu nướng rất tốt không phải sao.
Khi nàng mỉm cười đem một khay lớn cơm canh còn bốc khói nghi ngút đặt trên bàn, hắn có hơi sửng sốt.
Hắn nghĩ nàng làm qua loa vài thứ gì đó có thể bỏ bụng là tốt rồi, không nghĩ tới nàng còn làm hai món một canh trong thời gian ngắn, mà thức ăn lại còn toả hương thơm ngào ngạt mê người như vậy nữa.
“Hôm nay vương gia thử qua mấy món dân dã xem sao” nàng nói xong còn cười, ánh
mắt như hồ thu cong cong giống như hình trăng lưỡi liềm trông đáng yêu
vô cùng.
Tương Vương trong lòng cũng theo nụ cười của nàng mà
vui vẻ theo nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ nghiêm túc, khoé miệng hơi mím
ánh mắt nhìn nàng rồi nhanh chóng đảo qua bàn tay nàng đang đưa cơm cho
hắn. Hắn đón lấy chén cơm còn vô tình cố ý chạm vào tay nàng. Ngọc Lan
hơi giật mình mặt có chút hồng. Nàng tuy đã bắt tay xã giao với nhiều
đàn ông lúc đi du học ở Úc. Nhưng nàng chưa bao giờ bị cảm giác tê rát
như bị điện giật như vậy.
Nàng hơi bất ngờ nên rụt tay lại thật
nhanh lại cảm thấy mình quá đường đột nên cười hắc hắc hai tiếng rồi
ngồi xuống đối diện nhưng không dám nhìn Nguyên Triệt nữa. Nàng cúi đầu
dùng hành động lấy cho mình một chén cơm che giấu sự ngại ngùng trong
lòng. Tương Vương theo ánh nến mờ ảo trong phòng nhìn thấy hai má tiểu
cô nương hồng hồng lại nghĩ đến cảm giác tê dại vừa rồi trên mặt cũng
hơi mất tự nhiên.
Hắn nhìn Ngọc Lan đang cuối đầu dùng cơm, cảm
thấy nếu có thể trải qua cả đời bình yên như lúc này là tốt rồi. Hai
người họ giống như phu thê nhà nông bình thường chồng làm nông vợ chăm
sóc nhà cửa, tối đến lại cùng quây quần bên mâm cơm, hạnh phúc giản dị
như vậy đến hết đời cũng tốt. Còn cái gì là thân phận hoàng tử cùng
tướng soái, hắn cũng không màng đến nữa.
Trong lúc hắn đang chìm trong suy tư thì thấy trứng gà vàng óng thơm ngon được đặt trong bát
của mình, mà người vừa gắp thức ăn cho hắn còn mỉm cười dịu dàng với
hắn.
Trong phim nàng xem, Tương Vương là một nam tử rất thông
minh quả đoán. Hắn từ lúc trở về từ biên cương, liền nhìn thấy được mối
hiểm họa khôn lường mà Đại Ngụy đang gánh phải. Hắn đã muốn ra tay giết
Yến Tuân con át chủ bài này để phòng ngừa hậu họa. Nhưng có Vũ Văn
Nguyệt bên cạnh ngăn cản, hắn cũng không thể không nể tình bạn giữa hai
người mà tha cho Yến Tuân một mạng. Nhưng mà, Yến Tuân chỉ có thể mãi
mãi ở Trường An, không được bước ra ngoài nửa bước. Lúc Ngụy đế phái hắn đi hộ tống Tiêu Sách về Đại Lương, hắn liền cảm thấy nguy cơ trước mắt, nên lần lượt giao phó cho Đông Phương Kị cùng Ngụy Thư Diệp bằng mọi
cách không được để Yến Tuân về Bắc Yến. Họ cuối cùng cũng làm cho hắn
thất vọng rồi.
Ngọc Lan thấy thất vương gia này lúc nào cũng kiên định trầm ổn, nào ngờ cũng có lúc thất thần như vậy. Nàng nghĩ hắn đang lo lắng cho giang sơn Đại Nguỵ, dù sao hắn cũng là hoàng tử còn là
tướng quân nữa, chỉ trong một ngày mà kinh thành phồn hoa ngay dưới chân thiên tử bị đánh không kịp trở tay, kẻ địch rút đi rồi lại để cả thành
hoang tàn như phế tích như vậy đúng là đáng buồn mà. Vả lại, nếu không
vì nàng vướng tay vướng chân, giờ này hắn đã sớm đem quân đội trở lại
Trường An cứu viện rồi.
Nàng ở trong lòng ngại ngùng lại sợ hắn
khổ sở nên muốn an ủi một chút, nhưng nàng không biết làm gì chỉ có thể
gắp chút thức ăn cho hắn: “Người ta bảo có thực mới vực được đạo, vương
gia ngài cố ăn một bữa cơm thật no rồi mau phấn chấn lên, giúp cho giang sơn Đại Nguỵ một lần nữa khôi phục trở lại được không?”.
Nguyên
Triệt nhìn trứng gà vàng óng trong bát lại nhìn cô nương đối diện, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Hắn liền mỉm cười gật đầu nói: “Được”.
Sau đó liền khó khăn dùng tay trái giữ bát đặt trên bàn, tay phải dùng đũa
gấp cơm đưa vào miệng. Vì vai trái vẫn còn đau nên hành động của hắn hơi không thuận, Ngọc Lan thấy vậy hơi vỗ vỗ đầu ý bảo mình thật ngốc, hắn
đang bị thương ăn cơm cũng khó khăn hơn bình thường a.
“Vương gia hay để ta giúp ngài ăn cơm được không?”
Trong lúc Nguyên Triệt còn đang sửng sốt, Ngọc Lan đã đến ngồi bên cạnh hắn,
nàng còn thuần thục dùng thìa múc một ít cơm lại để một ít rau xào đưa
đến bên miệng hắn. Nguyên Triệt nhìn hành động của nàng rồi nhìn ánh mắt nàng thành khẩn vô cùng, hắn cầu còn không được liền mở miệng ăn thìa
cơm nàng đưa tới. Ngọc Lan tiếp tục xúc một thìa cơm khác lần này lại bỏ một ít trứng chiên vào lại đút cho hắn ăn. Ăn được vài thìa Nguyên
Triệt bảo: “Nàng cũng nên ăn đi đừng cứ đút cho ta”.
Nàng gật gật đầu rồi thìa tiếp theo nàng nâng lên miệng mình. Hắn hơi bất ngờ muốn
ngăn nàng lại bảo thìa này hắn đã dùng qua rồi, nhưng lại ko ngăn kịp
hành động tiểu cô nương này. Thôi bỏ đi, nàng không ngại bẩn hắn là nam
tử lại càng không ngại. Vậy nên, trong ngôi nhà nhỏ ấm áp tràn đầy ánh
nến, có một cô nương cứ lần lượt đút cơm cho vị nam tử vài lần lại tới
mình một lần, thỉnh thoảng còn xen kẽ cho hắn vài thìa canh cho đến hết
buổi cơm.
Dùng bữa xong nàng mới buông thìa và đũa xuống, đứng
dậy duỗi thắt lưng rồi thở dài một hơi, hai mắt lại muốn díp lại. Nguyên Triệt buồn cười nhìn biểu cảm của nàng lười biếng giống mèo con trong
lòng lại cảm thấy chút ngọt ngào. Hắn là thất hoàng tử tuy không được
phụ hoàng sủng ái, nhưng thê thiếp muốn theo hắn thật không thiếu, nhưng những thê thiếp đó đều do phụ hoàng ban thưởng vào những lúc hắn thắng
trận ở biên cương. Ở ngoài mặt họ nhu mì lễ nghĩa vô cùng không bao giờ
để lộ hành động sơ suất gì trước mặt hắn, kể cả vương phi theo hắn nhiều năm lúc nào cũng là tương kính như tân.
Hôm nay hắn lại thấy cô nương gia trước mặt hắn không hề che dấu tính tình, không phân biệt tôn ti nam nữ, nàng ở bên hắn bộc lộ đủ thứ điểm xấu không thấy được cái gì công dung ngôn hạnh. Nhưng hắn không hiểu sao không chán ghét nàng,
ngược lại cảm thấy nàng chân thật đáng yêu vô cùng.
Hắn còn
nghĩ muốn ôm nàng vào lòng để âu yếm nữa. Suy nghĩ tới đây hắn bỗng giật mình, trời ạ hắn đang nghĩ gì vậy, còn muốn ôm nàng. Chưa biết nàng có
đồng ý với tình ý của hắn không mà hắn đã nghĩ đến như vậy rồi. Hắn vội
đưa mắt nhìn qua nơi khác ổn định lại suy nghĩ, rồi mới ôn tồn bảo nàng: “Nàng đi nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta sẽ quay về Trường An”.
Nàng gật gật đầu một lát mới nói: “Ta vào bếp đun nước tắm rửa một lát, hôm
nay cả người ta đầy máu không rửa sạch ta không ngủ được”.
Dứt
lời nàng che miệng ngáp một cái thật lớn rồi thu dọn bát đĩa đi ra khỏi
khách phòng. Nguyên Triệt nhìn bóng dáng nàng đi khỏi mới cười cười lắc
đầu, đúng là một dã nha đầu không biết lễ nghĩa gì cả, có cô nương nhà
nào trước mặt nam tử mà ngáp dài ngáp vắn như nàng đâu. Hắn vừa nghĩ vừa đi đến bên giường lò, đang suy tính tối nay phải qua đêm như thế nào.
Hắn đã xem sơ qua ngôi nhà này có một phòng khách, hai phòng ngủ, nhà bếp
và nhà kho. Phòng khách có giường lò buổi tối có thể cho ít than củi vào sưới ấm. Bên phòng ngủ tuy có giường tre nhưng không có chăn đệm gì, có lẽ người nhà này đã đem đi lúc di tản rồi. Hắn dự định nhường giường lò lại cho nàng còn hắn sao cũng được, dù sao trên chiến trường lúc lâm
hiểm cảnh, màn trời chiếu đất cũng đã quen. Bây giờ chỉ ngủ một đêm
không có chăn cũng không tính là gì.
Bên này Ngọc Lan tiến vào
nhà bếp, gia đình này chắc dùng phòng bếp làm nơi tắm rửa cho dễ bỏ nước nóng vào dục dũng, cho nên trong bếp có một bức màn ngăn che lại một
khoảng không nhỏ, kéo màn ra là thấy bồn tắm tròn nhỏ bằng gỗ bên trong. Ngọc Lan nấu một nồi nước lớn đợi nước sôi mới lấy ra một chậu nhỏ rồi
pha thêm nước lạnh vào, nàng thử thấy nước có độ ấm vừa phải, nàng liền
bưng chậu nước đến cho Tương Vương trong khách phòng: “Vương gia ngài
rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ ta”.
Nàng nói xong quay lưng đi ra ngoài để lại Tương Vương ngơ ngác đứng phía sau. Nàng nói
chuyện thật khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ mà. Cái gì mà không cần chờ
nàng, cô nam quả nữ hắn muốn chờ nàng tắm xong làm cái gì.
Nguyên Triệt hơi thở dài, tiểu cô nương này sau khi mang nàng về phủ có nên để ma ma giáo dưỡng dạy bảo nàng hay không đây. Trắc phi tương lai của hắn sao lại nói ra những lời nói khiến người ta suy nghĩ miên man như vậy
được. Tuy nhiên nếu chỉ nói với hắn thì lại là chuyện khác.
Còn
Ngọc Lan lúc này đang vui vẻ ngâm nước ấm nàng hồn nhiên không biết có
người đang nghiêm túc chặn đường cuộc sống thoải mái của nàng, lại còn
tính chuyện chung thân đại sự của nàng mà nàng lại không hề hay biết gì
cả.
Sau khi tắm rửa qua nước ấm, toàn thân Ngọc Lan cảm thấy thư
giãn không ít. Cũng may nhà này có con gái mới lớn nên nàng tìm được bộ
áo cũ của tiểu cô nương để thay đổi. Nàng cũng không tình nguyện mặc áo
dính đầy máu như vậy mà đi ngủ được. Không nhắc thì thôi vừa nghĩ đến
toàn thân Ngọc Lan đều nổi đầy gai. Chung quanh ánh sáng thưa thớt khiến nàng sợ hãi vô cùng, ở trong lòng thầm cầu nguyện người lúc sáng bị
giết đừng tới tìm nàng đòi mạng nha, nàng ko có làm gì cả, nếu muốn tìm
thì tìm Tương Vương đi, hắn mới là người giết các ngươi đó. Nàng vừa
nghĩ vừa chạy ra ngoài giống mũi tên lao thắng vào khách phòng.
Tương Vương đang nhắm mắt dưỡng thần lại cảm nhận được khác thường khi nàng
lao vào. Hắn mở mắt nhìn nàng hỏi: “Sao nàng có vẻ sợ hãi vậy?”
Nàng trả lời hơi lắp bắp: “Ta, ta không sao, thấy xung quanh quá tối nên hơi sợ một chút”. Nói xong nàng còn ba chân bốn cẳng đi về phía giường lò
ngồi khoanh chân bên cạnh Tương Vương.
Hắn nhìn nàng đã tắm rửa
qua, trên mặt còn hơi hồng hồng, đuôi tóc cũng hơi ướt, dáng vẻ lười
biếng. Nàng mặc áo tiểu cô nương nhà nông màu xanh nhạt hơi cũ trông
thật điềm đạm đáng yêu. Nàng lại ngồi sát bên cạnh hắn, đùi nàng như có
như không ma sát vào chân hắn làm cho hắn một hồi lúng túng.
Hắn
nhìn nàng một hồi mới ho một tiếng rồi nói: “Nàng ngủ ở giường lò này
đi, ta đi sang phòng ngủ bên đó, nàng đốt chút than củi giữ ấm, ta không thấy trong nhà có chăn đệm, trời mùa thu tối sẽ lạnh đấy”.
Nàng làm sao chịu ngủ một mình trong hoàn cảnh như vậy, nàng liền lắc đầu
không do dự đáp: “Không có chăn đệm ngài ngủ giường bên kia thì sao
được? Ngài còn đang bị thương kìa. Thôi thôi tối nay ta với ngài ngủ
chung đi”.
Ngọc Lan không đợi Tương Vương trả lời, nàng lại bận
rộn chạy nhanh ra sân lấy củi bỏ lại vương gia đang sửng sốt vô cùng,
người mồi chài hắn cũng đã thấy nhiều nhưng chưa có ai thoải mái nói
chuyện ngủ chung như nàng, rốt cuộc hắn nên vui hay nên buồn vì sự vô tư của nàng đây.
Hắn chưa kịp hồi thần thì Ngọc Lan nhanh như gió
quanh trở lại phòng khách hai tay còn ôm bó củi nhỏ, nàng không cho
Nguyên Triệt giúp đỡ sợ làm động vết thương của hắn. Nàng thuần thục cho củi vào giường lò rồi nhóm lửa, lại âm thầm cảm thấy hai năm qua ở Vũ
Văn phủ nàng thích lãng vãng ở phòng bếp là không sai. Ít ra trong lúc
lưu lạc như vầy, nàng cũng có thể tự nhóm bếp nấu cơm và sưởi ấm cho bản thân nha.
Đêm càng lúc càng đậm, Ngọc Lan nhóm xong giường lò
lại chắc chắn lửa không quá lớn, nàng mới rửa tay sơ qua rồi ngồi lên
giường, cảm giác ấm áp thật khiến người ta buồn ngủ. Nàng nhìn qua Tương Vương cũng đã thay áo nông phu nàng tìm được, bộ đồ này nhìn qua có vẻ
nhỏ so với hắn trông buồn cười vô cùng. Nhưng nàng không dám để hắn mặc
quần áo huyết nhục mơ hồ vậy mà nằm chung với nàng đâu. Nếu không nàng
sẽ nằm ác mộng mất. Nàng nhìn giường lò không rộng không chật vừa đủ hai người nằm sát bên nhau, nàng nói: “Ta nằm trong ngài nằm ngoài nha”.
Đây là xuất phát từ thói quen sợ ma của nàng, khi nhỏ cậu của nàng hay kể
chuyện ma cho mấy đứa cháu nghe. Cậu ấy biết nàng sợ nên thường hay nhát ma nàng, nên bất cứ đi đâu nàng đều giành ngủ bên trong vì sợ buổi tối
nếu thấy được ai đứng bên cạnh chắc nàng sẽ đứng tim mà chết mất thôi.
Nguyên Triệt nghe nàng nói xong hắn hơi đảo mắt nhìn nàng, tuy là từng tế bào
trong người đều kêu gào rất muốn nhưng vẫn giả bộ nghiêm nghị nói: “Cô
nam quả nữ ngủ chung một giường nàng nghĩ chúng ta là như thế nào?”
Ngọc Lan đưa tay che miệng ngáp một cái, liền chu mỏ nói: “Cô nam quả nữ ngủ chung thì có sao, nhưng nhớ là phải ngủ đừng thức suốt đêm là được”.
Nguyên Triệt nghe muốn nội thương rồi, hắn đúng là nên mời ma ma giáo dưỡng
cho nàng mà. Hắn cả đời kiên định là một vương gia nghiêm túc sao lại
đụng phải tiểu cô nương hoang dã thế này. Hắn khụ khụ hai cái sau đó
nói: “Nàng là tiểu cô nương mới lớn sao không có chút bản tính thục nữ
nào lời nói sao có thể ngông cuồng như vậy”.
Nói đoạn hắn phẩy
tay áo cước bộ muốn bỏ đi sang phòng khác, Ngọc Lan nhanh chóng nhảy
xuống giường ôm hắn từ phía sau lưng luôn miệng kêu: “Vương gia đừng đi, ta sợ, ta sợ thật đó”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT