A La thấy tiểu thư quay về viện, vừa bước vào cửa đã lầm bầm lầu bầu, nhưng cũng không thấy tức giận như khi nãy.
“Ai trêu chọc Lan tỷ tỷ của chúng ta vậy?” A La tò mò hỏi.
“A La ta nói muội chuyện này, hắc hắc…. Sở Kiều, chính là Tinh Nhi tỷ tỷ
của muội, hiện đang ở chính viện của Nguyệt công tử đó” Ngọc Lan nhịn
không được liền cười gian xảo, nói cho tiểu nha hoàn của nàng biết.
“Thật sao Lan tỷ tỷ, nhưng mà… nhưng mà tỷ không lo cho mình sao?” A La tốt bụng nhắc nhở.
“Lo lắng cái gì, ta đã nói với bọn muội trăm ngàn lần rồi, ta không phải là ý trung nhân của công tử, các muội đều không tin. Hiện giờ chính chủ đã đến rồi đó”
Nàng miệng nói tay chỉ về hướng chính viện, sau đó
ngồi xuống bên bàn, cầm lấy một trái nho bỏ vào trong miệng nhai nhai. A La nghe thấy như vậy liền im lặng không nói. Tiểu thư của nàng thật vô
tâm vô phế, mắt thấy đã đến tuổi thành thân, cũng không thấy ai đến dạm
ngõ. Những tiểu thư khuê các cùng trang lứa với nàng, không ít thì nhiều cũng có hơn hai đứa con rồi a. A La lắc đầu, định dợm chân bước đi ra
ngoài, chuẩn bị đi lấy cơm trưa cho Ngọc Lan. Ai ngờ vừa ra cửa thì bị
một nguyệt vệ chặn lại.
Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Ngọc Lan,
thì thấy tiểu thư vừa ăn nho vừa hàm hồ nói: “Đã quên nói cho muội biết, hôm nay chúng ta bị cấm túc rồi”.
A La liền đầu đầy hắc tuyến. Lan tỷ tỷ, cũng thật biết cách chọc người nổi giận a.
Từ sau khi Vũ Văn Nguyệt cho biết chuyện của Tả Bảo Thương, mỗi một ngày
Ngọc Lan đều hết sức đều đặn kiên nhẫn chạy đến chính viện làm phiền y.
Nàng gặp y câu đầu tiên nàng sẽ hỏi là “Hôm nay có tin tức của Tả Bảo
Thương hay không?”
Nàng làm cho y thật phiền toái, nên đến ngày
thứ tư, y liền không nói hai lời chạy đến Kiêu Kị Doanh luyện binh, cũng lười để ý tới nàng.
Mà Tả lão nhân được nàng thương nhớ, ở một
nơi xa, vừa chạy vừa hắc xì liên tục. Không biết là họa hay phúc, luôn
có hai thế lực bám đuôi hắn. Một vừa tìm thấy hắn liền muốn giết, một
thì dốc sức bảo vệ. Nhưng hắn cũng không dám đi theo bên “người tốt”. Ai lại không biết, không có bữa tiệc nào miễn phí, cho nên trong lúc bọn
họ đánh nhau, hắn liền chạy trốn. Một đường truy đuổi không ngừng, bất
tri bất giác hắn lại chạy trở về Trường An. Vậy cũng tốt, Tả Bảo Thương
nghĩ cũng đến lúc đi thăm lại đám bạn chuột lang của hắn rồi.
Ngọc Lan ở chính viện không thấy Nguyệt công tử cùng Nguyệt Thất, liền hỏi
thăm một nguyệt vệ đứng gác. Hắn nói công tử đã đến doanh luyện binh
rồi. Ngọc Lan tức giận đứng vặn ngón tay. Nguyệt mặt lạnh ngươi cũng
thật xấu, không giúp ta tìm kiếm người, lại chạy đến gặp người trong
mộng.
Ngọc Lan hỏi nguyệt vệ từ đây đi đến Kiêu Kị Doanh có xa
hay không. Hắn liền nói không xa khoảng năm mươi dặm, ngồi xe ngựa hơn
nửa canh giờ là đến. Ngọc Lan liền đảo mắt, khóe môi hơi nhếch, Nguyệt
mặt lạnh đừng nghĩ thoát được ta. Ta hôm nay nhất định đến tìm ngươi,
còn có muốn gặp Sở Kiều và bọn người Tú Lệ quân một chút.
Ngọc
Lan liền nhanh chóng xoay người đi tìm Nguyệt Cửu, người này rất ít xuất hiện ở trong phim, lúc nàng xuyên đến đây vài ngày mới gặp qua hắn. Lúc đó, Nguyệt Thất đang phân phó nhiệm vụ cho hắn. Hắn nhìn qua cũng rất
soái, lại là người rất hoạt bát vui tính. Người cũng như tên, chính là
để cho người ta có cảm giác vui vẻ may mắn như khi đánh bài cào được
chia chín điểm. o ( ^__^) o
“Nguyệt Cửu ca, có ở đây hay
không?” Ngọc Lan chạy đến phòng trực ban của nguyệt vệ lớn tiếng hỏi.
Nàng thấy Nguyệt Cửu đáp một tiếng từ trong phòng trực đi ra, cười rạng
rỡ như ánh mặt trời. A La ở kế bên liền không tự chủ đỏ mặt.
Ngọc Lan liền chạy đến lôi kéo hắn, làm nũng nói: “Cửu ca, ta muốn đi tìm
Nguyệt công tử, có chuyện rất rất rất quan trọng muốn báo với y”
“Có chuyện gì nói với ta được không, ta sẽ đi bẩm báo công tử” Nguyệt Cửu
tuy bề ngoài vui vẻ nhưng dù sao cũng là phó chỉ huy của nguyệt vệ hắn
cũng không dễ bị gạt.
Ngọc Lan nghe vậy liền đảo mắt một vòng,
không bỏ cuộc nói: “Không được, chuyện này tuyệt đối quan trọng, có liên quan trọng đại đến Bắc Yến và Đại Ngụy, ta phải đích thân gặp công tử
để nói chi tiết”. Vì để thực hiện được kế hoạch, nàng đành nói dối vậy.
Nhưng mà cũng không hẳn là nói dối, chuyện Yến Tuân làm phản là thật,
chỉ là Vũ Văn Nguyệt đã biết rồi, nàng chỉ đem chuyện này nói lại một
lần nữa thôi.
Nguyệt Cửu suy nghĩ một chút, hắn biết Lan tiểu thư đang cần tìm Tả Bảo Thương, công tử cũng đã ra lệnh điệp giả dò xét,
không biết hai chuyện này có liên quan đến nhau hay không, cho nên xuất
phát từ cẩn thận, hắn không nói hay lời liền đi chuẩn bị xe ngựa.
Ngọc Lan kéo khóe môi thành một vòng cung xinh đẹp. Nàng nghĩ đến âm mưu
thành công liền không ngừng cười thầm trong lòng. Nguyệt mặt lạnh, muốn
cắt đuôi ta cũng không phải dễ, ta là tiểu hồ ly có chín cái đuôi lận
đấy.
Kiêu Kị Doanh.
Nguyệt cửu đưa ra lệnh bài tùy thân
sau đó dẫn Ngọc Lan và A La đi vào doanh trại. Trên đường đi gặp qua rất nhiều tướng quân, hắn đều ôm quyền hành lễ. Ngọc Lan và A La thấy vậy
cũng theo sau cuối chào không ít. Bọn nam nhân lâu ngày không thấy nữ
nhân đều như hổ đói rình mồi. Ánh mắt bọn họ nhìn theo hai nàng một chút cũng không chớp. Ngọc Lan hơi hoảng sợ nắm tay A La mặt đã sớm nhỏ ra
máu, nuốt nuốt nước bọt, nơi chốn như vậy làm sao Sở Kiều có thể ngày
ngày đến công tác đây. Nàng ta đúng là nữ cường nhân mà.
Đi theo
Nguyệt Cửu một lúc đến trước một cái lều rất lớn, Nguyệt Cửu để hai nàng bên ngoài, sau đó tiến vào thông báo. Vũ Văn Nguyệt lại không có bên
trong trướng. Nguyệt Cửu bước ra ngoài liền ngẩn người. Bên ngoài sớm đã không thấy Lan tiểu thư và A La đâu nữa.
Ngọc Lan dắt theo A La
chạy đi, một đường vừa chạy vừa trốn. Đùa sao, để Vũ Văn Nguyệt thấy
nàng lúc này, y không vứt nàng vào xe ngựa đuổi về thì không phải Vũ Văn Nguyệt nữa rồi. Cho nên, nàng liền tẩu vi thượng sách. Bởi vì không
biết đường nên nàng quyết định chạy trở lại cổng chính, sau đó sẽ hỏi
một trong những tên lính gác cổng lúc nãy để hắn dẫn đường cho mình đi
đến nơi ở của Tú Lệ quân.
Các nàng vừa chạy đến cổng, thì thấy
một đoàn người ngựa tiến vào trong doanh, phía sau còn có một chiếc xe
ngựa thật lớn, hoa hoa lệ lệ chậm rãi lăn bánh. Ngọc Lan và A La liền
đình chỉ động tác, rất chuyên nghiệp đứng ở một bên hóng chuyện. Không
đến một khắc đoàn người, ngựa, xe đều dừng lại. Lúc ấy, có một nam tử
toàn thân mặc trường bào đỏ rực như lửa, ánh mắt như hồ ly chậm rãi bước xuống xe.
Tiêu Sách thái tử đi đến đâu cũng có nha hoàn vẩy
nước thơm, lại có nha hoàn như là tiên nữ rãi hoa một đường đi đến trung tâm của doanh trại. Ngọc Lan đứng một bên hắc xì không ngừng. Nàng xem
phim thấy Nguyên Tung thường than phiền cái mùi nước thơm của Tiêu Sách. Không ngờ hôm nay nàng lại trực tiếp ngửi được, đúng là nồng đến không
chịu nổi. Nàng thật muốn tiến lên bảo hắn, có cần nàng thiện tâm làm một loại nước hoa khác cho hắn hay không? Cái mùi hắn xài nếu để Dior,
D’hermès hay Gucci ngửi được, chắc sẽ sợ đến vỡ mật.
(Dior, D’hermès hay Gucci đều là các hãng nước hoa nổi tiếng với các loại dành cho nam giới)
Tiêu Sách đi ngang qua nàng, ánh mắt hồ ly như có như không nhìn nàng một
chút. Giọng nói hắn vô lại càn rỡ truyền đến: “Nha, không ngờ trong Kiêu Kị Doanh ngoài A Sở ra, còn có nữ trung hào kiệt khác”.
“Không
dám, Thái tử, ta cũng đến gặp A Sở, không bằng ngài thuận tiện dẫn theo
ta được không?” Ngọc Lan liền tươi cười như hoa lấy lòng hắn.
“Hở? Thì ra ngươi cũng đến gặp A Sở. Được được, bổn thái tử liền dẫn ngươi
theo” Tiêu Sách không sợ loạn liền vui vẻ đồng ý, trong lòng thầm nghĩ
làm sao nàng biết hắn đến gặp Sở Kiều. Xem ra ở Đại Ngụy, ngọa hổ tàng
long cũng thật nhiều.
Hai người một đường đi đến trung tâm doanh
trại, không có ai dám ngăn cản. Ở giữa doanh, là một tòa lầu hai tầng
không lớn không nhỏ, tầng trệt là chổ để chủ soái và các tướng quân khác nghỉ ngơi. Tầng trên được canh gác nghiêm ngặt hơn, là nơi để tướng
lĩnh bàn quân cơ đại sự, cũng là nơi tiếp khách. Tiêu Sách ung dung tiêu sái đi lên lầu, Ngọc Lan cũng theo sát hắn. Hắn vừa đi lên hết bật
thang lầu một, cũng không vội đi vào chính sảnh, mà là để hai tì nữ tiến lên nhảy múa rãi nước thơm, sau đó lại có hai thần tiên tỷ tỷ đi đến
xoay người lắc mông rãi hoa trong gió.
Ngọc Lan trông thấy mọi
chuyện, ôm lan can cười lớn. Ông trời ơi, trong phim xem thấy làm thật
lố, ở đời thực phải nói là [ rất. quá. lố ] nên nàng liền không nhịn
được nữa. Giống như đi xem hài kịch, khán giả xem biểu diễn trực tiếp sẽ cười điên cuồng hơn khán giả xem qua truyền hình vậy.
Tiêu Sách
liếc nàng một cái, không cho là gì ung dung đi vào cửa lớn. Bên trong
chính sảnh, đã có Tương Vương và Dụ Vương điện hạ tiếp đón. Hắn không
nói hai lời liền hỏi Sở Kiều ở đâu. Ngọc Lan liền nghe tiếng Tương Vương ngập ngừng trả lời: “Sắp đến rồi”.
Lúc này nàng mới hết buồn
cười, ổn định lại hơi thở, vừa đi vừa quệt nước mắt, tiến vào trong
điện. Hai vị hoàng tử trông thấy có thêm người tiến vào mà không phải Sở Kiều, liền hơi giật mình một chút. Nguyên Triệt thấy nàng bước vào còn
quệt nước mắt, tim liền cảm thấy đau. Hắn liền bước đến dịu dàng hỏi:
“Sao lại khóc rồi? Ai làm cho nàng ủy khuất?”
“Không có vương
gia, ta chỉ là cười nhiều quá nên chảy nước mắt mà thôi” Nói xong lại
chỉ tay về hướng Tiêu Sách đang đứng, lại cảm thấy buồn cười lần nữa.
Dụ Vương Nguyên Tung ở một bên cũng không sợ loạn cùng nàng cười ha ha không ngừng, trong một lúc cũng không dừng lại được.
Khoảng một khắc sau, Ngọc Lan lần đầu tiên chân chính được gặp mặt diễn viên
chính người gặp người mến, hoa gặp hoa nở Sở Kiều tỷ tỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT