Tác giả: Hoa Lan Nhỏ

A La tay bưng một ít hoa quả tươi mới theo mùa, bước vào phòng của Ngọc Lan thì thấy nàng đang cắt giấy, trên bàn còn đang bày la liệt bút mực đủ màu và cả một xấp dầy giấy tuyên thành. A La cũng không mấy ngạc nhiên, Lan tỷ tỷ thường hay bày nhiều trò kì lạ. Giống như mấy ngày trước, tỷ ấy dạy cho tất cả nha hoàn làm “mặt nạ dưỡng da” gì đó rất được lòng các nha hoàn và ma ma trong phủ, ai cũng muốn tìm tỷ ấy xin phương thức.

Kết quả, mật ong, nghệ và cám gạo ở trong bếp liên tục bị mất trộm. Làm cho quản gia la hét nhất định phải phục kích bắt cho được kẻ xấu, người bắt được kẻ gian sẽ được thưởng. Nhưng mà ông ta không biết, tất cả nha hoàn ma ma trong phủ đều có phần tham dự nên làm gì có ai dám tố cáo ai.

“Lan tỷ tỷ xem hôm nay có được bồ đào ngon lắm đấy, trái nào cũng thật to nha” A La dọn dẹp một góc bàn bề bộn, đem đĩa trái cây để lên trên cũng không quên giới thiệu.

“Được được, cám ơn A La, muội thật ngoan” Ngọc Lan hàm hồ nói, tay và mắt vẫn không ngừng chăm chú làm việc.

“Tỷ làm cái gì mà chăm chú như vậy?” A La tò mò hỏi.

“À, ta muốn làm một ít búp bê và quần áo giấy cho tiểu Hiển chơi” Nàng nhìn qua A La trả lời.

Có lẽ nàng đã chăm chú quá lâu liền thấy hơi mỏi mắt, ở sau gáy và bàn tay, lưng cũng rất mỏi. Nàng buông kéo và giấy trong tay xuống đặt ở trên bàn, sau đó đứng dậy làm vài động tác lắc eo xoay người cho dễ chịu một chút. A La đứng bên cạnh không nhịn được cầm một con hình nhân bằng giấy lên xem, nó được dán bằng nhiều lớp giấy rất dày, ở trên còn được vẽ chi tiết mắt mũi miệng tay chân và tóc rất cẩn thận. Ở trên bàn có rất nhiều hình nhân nam nhân có, nữ nhân có, kể cả tiểu hài tử cũng có. Chúng đều được vẽ cho những gương mặt thật tinh xảo. Còn có rất nhiều quần áo, tuấn mã, xe ngựa, phòng ở các loại. Thật sự là một thế giới thu nhỏ trên nền giấy tuyên thành.

Nhưng mà, nàng nhìn sang tiểu thư đang lắc eo, hoảng sợ nói: “Lan tỷ tỷ không phải tỷ định cho nhị công tử chơi với những hình nhân này chứ, nếu người ngoài thấy những thứ này chúng ta sẽ bị tru di cửu tộc đó”.

A Lan liền đình chỉ động tác, mắt mở lớn nhìn A La, kể cả miệng cũng mở to bằng quả trứng gà. Không phải chứ, chỉ là làm búp bê giấy cho đứa bé chơi mà cũng bị chặt đầu. Cái triều đại thối nát gì không biết. Khi nàng còn nhỏ ở trong xóm có đứa bé nào mà không chơi trò này chứ. Uổng công nàng thức cả đêm viết viết vẽ vẽ, bây giờ hay rồi, đều là công dã tràng. Ngọc Lan tức giận thở phì phò, cái nơi quái quỷ này, một chút cũng không muốn ở nữa rồi, ca hát cũng chết làm trò chơi cũng phải chết. Nàng càng nghĩ càng tức bèn đập bàn đứng dậy, nói với A La nàng muốn đến chính viện gặp Vũ Văn Nguyệt, sau đó một mình hùng hổ rời đi.

Thanh Sơn Viện.

“Nguyệt Thất, hôm nay công tử có ở nhà không?” Ngọc Lan vừa bước đến thấy hắn liền lớn tiếng hỏi.

“Có, ngươi muốn gặp công tử làm gì? Ai trêu chọc ngươi sao lại bực tức như vậy?” Nguyệt Thất thấy nàng có vẻ không vui liền hảo tâm hỏi.

“Cái triều đại này làm ta không vui, thất ca, ta thật muốn về nhà rồi” nàng mè nheo nói, sau đó còn ôm cánh tay hắn dựa vào làm nũng.

“Hở, nếu có người trêu chọc ngươi, ta có thể giúp ngươi đánh hắn xả giận, nhưng mà cả triều đại đều chọc ngươi, ta thật không có cách giúp ngươi rồi” Nguyệt Thất liền vui vẻ nói, gương mặt còn hớn hở trông thật đáng đánh đòn.

Ngọc Lan bỏ tay hắn ra, hừ lớn, hậm hực đi vào thư phòng của Vũ Văn Nguyệt. Y đang đọc sách, cũng không thèm ngẩng đầu lên, tay lật mở qua một trang mới. Ngọc Lan đi đến trước thư án, ngồi xổm xuống nhìn hắn trực tiếp nói: “Nguyệt công tử, lần trước ngài nói chuyện không gian thời gian đóng băng gì đó, rốt cuộc là như thế nào? Ta thật muốn trở về rồi. Cái triều đại này thật là khó sống”.

Lúc này y mới để sách xuống thư án, sống lưng thẳng tấp, như có như không nhìn nàng đạm mạc nói: “Chuyện này cần phải tìm một người, có lẽ hắn sẽ có cách giúp ngươi trở về”.

“Là cao nhân phương nào?” Ngọc Lan nóng lòng hỏi.

“Tả Bảo Thương” Y nhẹ nhàng phun ra ba chữ như vậy.

Ngọc Lan ngồi suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra ai là Tả Bảo Thương. Không lẽ là nhân vật nhỏ, vai người qua đường Ất Giáp gì đó nên nàng không nhớ được. Nàng liền hướng Vũ Văn Nguyệt bày tỏ khó hiểu. Hắn liền giải thích Tả Bảo Thương chính là thương nhân chuyên cung cấp vũ khí lậu cho người trên giang hồ, hắn có rất nhiều bảo bối thật khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Ngọc Lan một bên nghe y nói một bên cố rà soát lại trong đầu, chợt bừng tỉnh đại ngộ vội vàng la lên: “Aaaa, đó không phải là người đầu tiên phát hiện ra gian tình của ngài và Sở Kiều đó sao?”

Nguyệt mặt lạnh sắc mặt không tự nhiên, từ chối cho ý kiến.

Ngọc Lan tay chống cằm, một tay khác dùng mấy ngón tay gõ gõ xuống thư án, nhíu mày suy nghĩ. Lão quái dị Tả Bảo Thương này, sau này sẽ bị Đông Phương Kị, chính là quân sư của Tương Vương sát hại. Tại sao nàng nhớ nhanh như vậy, bởi vì từ đầu phim nàng không ưa nổi tên quân sư này, nên việc xấu hắn làm nàng đều nhớ rõ. Không được, nàng không thể để Tả Bảo Thương chết. Hắn chính là cơ hội duy nhất để đưa nàng trở về hiện đại.

Ngọc Lan liền nhanh chóng báo lại cho Vũ Văn Nguyệt để y sắp xếp người tìm kiếm và bảo vệ Tả Bảo Thương. Sau đó nàng còn không quên kể chuyện xấu của Đông Phương Kị cho y biết. Cái tên biến thái này, hắn ở bên cạnh Tương Vương ngày nào thì dân chúng còn phải sống trong chiến tranh loạn lạc ngày ấy. Nếu không phải hắn giả mạo thư của Yến Tuân, sau đó khích tướng, chưa chắc Bắc Yến Vương bị giết. Đúng là cặn bã không gì cặn bã hơn nữa.

Vũ Văn Nguyệt nghe rồi trầm ngâm, sau đó hắn lắc đầu lên tiếng: “Đông Phương Kị này chỉ là muốn có đất dụng võ để thỏa mãn giấc mộng phò tá tân vương của y, Tương Vương không phải tên ngốc sẽ không chịu ảnh hưởng của người này. Hắn sau này muốn đem binh đánh Bắc Yến đi chăng nữa, cũng là dã tâm của riêng hắn. Nhưng dựa vào tính tình của hắn, ta không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.

Bắc Yến Vương số mạng đã tận dù không có Đông Phương Kị ở bên ly gián, đến cuối cùng vẫn phải nhận lấy cái chết. Hoàng thượng vốn không có ý định tha cho gia tộc họ Yến”.

“Được rồi được rồi ta không hiểu nhiều đạo lý như vậy, chỉ có điều công tử ngài mau giúp ta tìm Tả Bảo Thương, cầu xin ngài đó” Nàng nói rồi còn chấp tay lại cuối đầu với hắn, giống như đang thỉnh cầu là Bồ Tát vậy.

Vũ Văn Nguyệt hơi mím môi nhìn nàng đang cầu xin thành kính như vậy không khỏi thở dài lắc đầu. Sau đó y gọi Nguyệt Thất vào để bàn giao nhiệm vụ mới cho điệp giả và Nguyệt vệ. Ngọc Lan không ngừng mặc niệm ở trong lòng, mong họ mau chóng tìm thấy người tên Tả Bảo Thương này, như vậy mới có hi vọng trở lại thời đại của nàng, không phải luôn luôn lo sợ bảo vệ cái mạng nhỏ này nữa.

Nguyệt Thất đi ra ngoài làm công sự, còn lại Vũ Văn Nguyệt và Ngọc Lan ở tại thư phòng. Tâm trạng của nàng đã tốt hơn rất nhiều liền nhịn không được muốn trêu chọc y. Nàng cười mắt cong cong như hồ ly: “Uầy… Nguyệt công tử, gặp lại Tinh Nhi cảm giác như thế nào?”

Từ chối cho ý kiến.

“Có phải lúc đó trong lòng giống như đang nở hoa, tim đập chân run, muốn tiến đến ôm nàng vào lòng sao đó cường hôn hay không?”

Lại từ chối cho ý kiến.

“Vậy không phải ngài muốn lợi dụng khế ước bán thân dụ dỗ nàng ta đến phủ đó chứ?”

Lại là từ chối cho ý kiến.

“Công tử, có Tinh Nhi đến xin gặp mặt” Một nguyệt vệ đến trước cửa thư phòng bẩm báo.

“Ha ha ha bị ta đoán trúng rồi” Ngọc Lan ôm bụng cười, tảng băng đúng là không làm người khác thất vọng mà.

“Ngươi đem Lan tiểu thư về viện của nàng canh giữ, hôm nay tuyệt đối không cho bất cứ ai ở hậu viện bước ra ngoài nửa bước” Vũ Văn Nguyệt mặt không biểu cảm ra lệnh cho nguyệt vệ, sau đó hướng ra ngoài ung dung tiêu sái rời đi.

“Này, Nguyệt mặt lạnh, không phải chứ, đừng nhỏ mọn như vậy. Ta còn muốn gặp qua Sở Kiều nhaaaaa” Không đợi Ngọc Lan nói xong, nàng đã bị nguyệt vệ không thương tiếc áp giải về tiểu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play