"Ôm chặt em, Hạo Vân!" Tâm tình của Nguyệt Như dần dần trở nên kích động, bởi vì chuyện mà cô chờ mong đã lâu, sắp chuẩn bị xảy ra. Cô thấy hơi hồi hộp, có hơi thẹn thùng, còn có chút chờ mong.
Có người nói, tình yêu sét đánh, chỉ là chuyện xưa.
Nhưng, trong hiện thực lại thật sự tồn tại.
Nguyệt Như nhớ rất rõ ràng, lúc trước lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân, đã có cảm giác tim đập. Vào thời điểm đó, cô đã cảm thấy rằng hắn chính là người đàn ông mà mình chờ đợi đã lâu. Sau này khi đã qua lại với nhau, cô lại càng kiên định với suy nghĩ của mình. Chỉ có điều Phương Hạo Vân vẫn cố ý vô tình duy trì khoảng cách với cô, từ đầu tới cuối cũng không vượt quá giới hạn. Vì thế, cô đã rất buồn bực, thất vọng, rất thống hận...
Hôm nay, rốt cuộc cô đã có thể được toại nguyện.
Phương Hạo Vân ôm lấy cô gái, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cô, cảm thụ da thịt trơn mềm của cô gái.
Hai tay của Nguyệt Như vẫn như trước ôm chặt lấy eo của Phương Hạo Vân, trừ bỏ những lúc run rẩy vô thức, cô không hề nhúc nhích tí nào, hơi hơi nhắm hai tròng mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp và hạnh phúc. Giờ khắc này, tâm tình của cô rất bình tĩnh, hạnh phúc là như vậy, không có giết chóc, không có huyết tinh.
Lúc này cô mới chính là một người phụ nữ.
Tâm tình của Phương Hạo Vân lại không bình tĩnh được như thế, đàn ông vốn thích tình dục, hơn nữa nhu tình của cô gái khiến cho lòng hắn nảy sinh tình cảm, tình cảm và tình dục, khiến cho hắn muốn ngừng cũng không được.
Sự thâm tình và dịu dàng của Nguyệt Như, một cách vô tri vô giác đã chậm rãi lôi kéo lên dục vọng trong lòng hắn. Theo bản năng, bàn tay to của Phương Hạo Vân cũng đã đặt lên bộ ngực của cô gái bắt đầu thi triển kĩ xảo xoa nắn.
"Ưm..."
Hơi thở của Nguyệt Như liền không tự chủ được phát ra những tiếng thở dốc nhè nhẹ, thân mình cũng vặn vẹo vài cái trong lòng ngực của chàng trai.
Vú sữa nuôi hơn hai mươi năm, giờ đột nhiên lại bị đàn ông tập kích, cái loại cảm giác này đúng là không nói cũng biết. Cô cảm thấy một cỗ nhiệt lưu và tê dại không ngừng từ chỗ bị tập kích trước ngực lan tràn khắp toàn thân.
Dưới sự vuốt ve của chàng trai, không mất bao nhiêu thời gian, ánh mắt của Nguyệt Như đã trở nên mê ly, cô ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông mình yêu, bộ dáng rất kiều diễm ướt át.
Phương Hạo Vân trong lúc bất giác đã bị sự mơ màng của cô gái lôi cuốn, đôi môi nhẹ nhàng hôn tới, hôn đi những giọt nước mắt của cô gái. Không có cảm giác mằn mặn, mà lại có chút hơi ngọt. Hắn biết, đây là những giọt nước mắt do cô cái vui quá mà khóc, trong đó không có sự chua xót.
Nguyệt Như vụng về cắn lấy đôi môi của chàng trai, bắt đầu chầm chậm nút lưỡi, tuy rằng động tác có hơi ngây ngô, nhưng mà tuyệt đối không làm trò.
Phương Hạo Vân chậm rãi dẫn đường cho cô gái, không mất bao nhiêu thời gian, Nguyệt Như cũng đã cảm nhận được bí quyết và tư vị trong đó, cái lưỡi đinh hương đã vói vào trong miệng của chàng trai, bắt đầu nút vào.
Có người nói, nam nữ vận động giống như chạy bộ, thuần túy là dùng thể lực, rất dễ dàng mất nước. Cho nên lúc tình cảm mãnh liệt phải không ngừng hôn nhau.
Khoan hãy nói đến cách đó thực sự có căn cứ hay không, dù sao thì khi nam nữ vận động, hôn môi ắt là không thể thiếu, hơn nữa càng tới lúc cuối, hôn nhau lại càng thêm kịch liệt.
Theo những nụ hôn không ngừng nghỉ, đôi bên nam nữ cũng đã không còn trở ngại gì nữa, y phục của Phương Hạo Vân cũng đã không còn, hai người đều tự vuốt ve thân thể của người kia. Thủ pháp của Nguyệt Như mặc dù có chút vụng về và trúc trắc, nhưng mà Phương Hạo Vân lại vô cùng hưởng thụ, bởi vì trong sự vuốt ve hỗn loạn của cô gái lại tràn ngập tình yêu thương.
Dưới sự kích thích của dục vọng, hai má trắng nõn của cô gái, thậm chí là cả thân thể, đã bị nhiễm một tầng ửng đỏ, có vẻ vô cùng kiều mỵ.
"To quá...!"
Trong lúc lơ đãng, bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Như đụng tới cái vật cứng rắn của chàng trai, cô hô nhẹ một tiếng theo bản năng, chỉ có điều, bàn tay nhỏ bé của cô cũng không bị rút về, mà lại cầm chặt lấy cái thứ đó.
"A...!"
Phương Hạo Vân thoải mái rên lên một tiếng, tuy chỉ mới cầm mà thôi, nhưng mà cái loại cảm giác thoải mái này chính là tồn tại chân thật.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng bóng loáng của cô gái, dịu dàng nói: "Nguyệt Như, anh sẽ khiến cho em được thoải mái..."
"Vâng...!"
Nguyệt Như xấu hổ đáp ứng, tay nhỏ bé ở trong quần của hắn vụng về xoa nắn, khiến cho Phương Hạo Vân trong lòng ngứa ngáy, liên tục rên lên.
Nước chảy thành sông, hết thảy thuận theo tự nhiên, khi dục vọng nguyên thủy của hai người hoàn toàn bùng nổ, thân thể của bọn họ dính sát vào nhau, bắt đầu không ngừng di động...
Nguyệt Như rốt cục cũng đã đạt được tâm nguyện của mình.
Mà trên người Phương Hạo Vân lại có thêm một phần trọng trách.
Khi hết thảy mọi thứ đã trở về bình tĩnh, cả người Nguyệt Như đổ mồ hôi đầm đìa không còn chút khí lực nào, hoàn toàn tê liệt dựa vào vòng ôm ấm áp của chàng trai, một đôi cánh tay ngọc ôm chặt quanh cổ hắn, hưởng thụ sự hạnh phúc sau tình cảm mãnh liệt.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cô gái, mỗi khi vuốt ve tới bờ mông của cô, thân thể của cô lại không tự giác hơi uốn éo một chút.
" Hạo Vân, anh thật tốt!" (ở đây là 'hảo', dịch là 'thật tốt' cũng được, dịch là 'thật giỏi', 'thật khỏe' cũng không sao file:///C:/DOCUME%7E1/Admin/LOCALS%7E1/Temp/msohtml1/01/clip_image001.gif)
Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân một cái, ném cho hắn một nụ cười ngọt ngào.
Cũng không biết sau bao lâu, hai người ôm lấy nhau cùng một chỗ, chìm vào giấc ngủ say. Giờ khắc này, tâm tình của hai người hoàn toàn thả lỏng, không còn những chuyện phiền lòng, phiền toái, chỉ có hạnh phúc vô tận và thỏa mãn ngọt ngào.
Vào lúc sáng sớm, Nguyệt Như tỉnh dậy trước, cô mỉm cười tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Ở trong mộng, cô cùng với chàng trai bên người đi vào giáo đường, dưới sự chứng kiến của đức cha và người thân bạn bè, bọn họ kết làm vợ chồng. Cô hạnh phúc nở nụ cười, cười rất lớn tiếng, cho nên liền tỉnh.
Khi cô ý thức được rằng đó chỉ là giấc mơ, từ con ngươi của cô chảy xuống những hàng nước mắt chua xót, cô biết, chính mình cũng chỉ có thể mượn giấc mộng để hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của đời mình.
Nguyệt Như ngây ngốc nhìn Hạo Vân đang ngủ say, bất giác có hơi ngây người, tuy rằng gò má có trẻ trung hơn so với trước kia, nhưng mà đôi mắt kia vĩnh viễn không thay đổi, anh ấy vẫn là anh ấy.
Khi ánh mắt của cô chạm tới cái mà hôm qua biến thành cứng rắn, Nguyệt Như nhịn không được đỏ mặt lên, trong lúc bất giác lại nghĩ tới tư vị mất hồn đêm qua. Tuy rằng cô mới là lần đầu tiên, nhưng mà dưới sự dịu dàng và che chở của chàng trai, cô vẫn thể nghiệm được tư vị sung sướng đó.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Như không khỏi khẽ gắt chính mình, thầm mắng chính mình vô sỉ.
Vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của chàng trai, Nguyệt Như đưa đầu vào trong lòng ngực chàng, cẩn thận cảm thụ nhịp đập trái tim của chàng. Trải qua một đêm triền miên, quan hệ giữa hai người có cảm giác đã càng thêm ăn ý và vi diệu.
Trong một đêm, cô đã từ một cô gái trở thành đàn bà.
Trong một đêm, cô đã mang tất cả của mình cho người đàn ông mình yêu.
Trong một đêm, cô đã đẩy chính mình vào vòng nguy hiểm...
Chỉ có điều cô không hề hối hận, trên mặt cô vẫn như trước lộ ra vẻ hạnh phúc và thỏa mãn ngọt ngào. Si ngốc nhìn chàng trai đang ngủ, thần sắc của Nguyệt Như lại càng trở nên ngượng ngùng hơn, đưa tay cầm lấy vật cứng rắn của chàng trai. So với tối hôm qua, thần sắc của cô hôm nay thoải mái hơn rất nhiều. Cô thật sự không thể tưởng tượng được cái thứ này lại thần kỳ đến vậy, tối hôm qua hoạt động lâu như vậy, mà nó bây giờ vẫn có thể lớn lên, cứng rắn như thế.
"Ưm!"
Phương Hạo Vân từ trong hơi thở truyền ra tiếng rên rỉ. Hắn chậm rãi mở mắt, khi hắn phát hiện ra hành vi của Nguyệt Như, lập tức liền nở nụ cười: "Em tỉnh lúc nào vậy?"
Giống như là kẻ trộm bị phát hiện tại trận, Nguyệt Như vội vàng rút tay lại, ngượng ngùng cười nói: "Vừa mới dậy thôi... Hạo Vân, có phải là em lỡ đánh thức anh dậy không, em xin lỗi."
Đồ ngốc, anh đây cao hứng còn không kịp, nói cái gì mà lỗi. Phương Hạo Vân nhẹ nhàng cười, kéo cô gái vào trong lòng ngực mình, hôn một cái lên môi anh đào của cô, dịu dàng hỏi: "Tối hôm qua, thoải mái không?"
" Nguyệt Như, hãy nghe anh nói, em không thể gả tới gia tộc Morgan, anh không đồng ý."
Sau một đêm triền miên, khiến cho chàng trai cảm nhận được thâm tình của người con gái với hắn, hắn cảm thấy rằng mình phải có nghĩa vụ che chở người con gái mà mình yêu. Hắn ôm chặt lấy cô gái, ánh mắt trợn trừng lên, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không để cho em phải chịu khổ."
Mặc kệ là tương lại phải đối mặt với chuyện tình thế nào, cho dù là Thiên Đạo và gia tộc Morgan liên hợp lại đả kích, hắn cũng sẽ dũng cảm gánh vác trách nhiệm của mình, đây là trách nhiệm của một người đàn ông.
Từ sau khi đổi mặt bắt đầu cuộc sống mới, tâm tính của hắn dường như đã suy biến. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã nói cho hắn rằng hắn không thể cúi mình. Cuộc điên cuồng tối hôm qua, lại khiến hắn hiểu được, sự thật luôn luôn tàn khốc, trốn tránh không phải là biện pháp, giống như trong võ thuật đã nói, tấn công mới là biện pháp phòng thủ hiệu quả nhất. Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, hắn hẳn là phải chủ động đi đối mặt.
" Nguyệt Như, hãy nghe anh nói, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em..."
Phương Hạo Vân ôm chặt Nguyệt Như, nói hối lỗi: "Quá khứ, anh đã làm em buồn. Nhưng mà, từ hôm nay trở đi, anh sẽ làm cho em được hạnh phúc."
Nghe lời nói giống như lời thề của chàng trai, trong mắt của Nguyệt Như lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc, chỉ có điều trong lòng cô ngoại trừ hạnh phúc, còn có vài phần lo lắng.
Đúng vậy, những lời này đều là lúc cô mơ cũng muốn nghe được. Có điều... trong lòng cô rất rõ ràng, mình không có khả năng ở bên cạnh Hạo Vân. Cho dù là Thiên Đạo hay gia tộc Morgan, cũng không phải là hai người bọn họ có thể chống lại được.
Nguyệt Như ôm chặt lấy thân thể của Phương Hạo Vân, cuộn tròn thân thể mềm mại của mình trong lòng hắn, thâm tình nói: "Hạo Vân, mọi chuyện để sau này hẵng nói, giờ em chỉ muốn nắm chắc quãng thời gian ba ngày này..."
Trên thực tế, cô cũng chỉ có ba ngày thời gian mà thôi.
Phương Hạo Vân ôm lấy hai vai của cô gái, nghiêm túc nói: "Nguyệt Như, hãy nghe anh nói, anh cũng không phải là xúc động nhất thời... những gì anh nói là cảm thụ từ nội tâm..."
Khúc mắc đã không còn, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy rằng, kỳ thực trong lòng mình đã sớm có bóng dáng của Nguyệt Như, chỉ có điều trước kia hắn không phát hiện ra mà thôi.
Thân thể của Nguyệt Như ở trong lòng ngực hắn rung động vài cái. Cô rất hạnh phúc, thực sự hạnh phúc, tất cả mong chờ đều đã trở thành sự thật.
Thâm tình nhìn người đàn ông mình yêu, Nguyệt Như đỏ mặt nhẹ nhàng hôn lên hai gò má hắn, rồi lại hôn lên môi hắn, dịu dàng nói: "Hạo Vân, lại yêu em một lần có được không?"
Nói xong, cũng không chờ phản ứng của Phương Hạo Vân, tự cô liền hôn chặt lấy môi của chàng trai, bắt đầu kịch liệt nút vào. Phương Hạo Vân cũng không do dự, nhanh chóng ôm cứng thân thể của cô gái, bắt đầu kịch liệt đáp lại.
Khi tình yêu đã tới chỗ sâu thẳm, hết thảy đều tự nhiên như vậy.
Những nụ hôn cuồng nhiệt, thiếu chút nữa đã khiến cho đôi nam nữ này không thở nổi. Sau khi kích hôn, trên mặt Nguyệt Như nổi lên từng tầng ráng đỏ, hơi thở phát ra những tiếng thở dốc rất nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình: "Hạo Vân, yêu em..."
Phương Hạo Vân gật gật đầu, hai tay nâng lên cặp mông màu mỡ của cô gái, hai người dính chặt vào nhau cùng một chỗ. So với tối hôm qua, động tác của Nguyệt Như đã bớt đi vài phần ngây ngô, thêm vào vài phần kiều mỵ và thành thục. Theo sự không ngừng tiến vào của chàng trai, eo và mông của cô không ngừng uốn éo, hùa theo chàng trai.
Dưới những đợt tấn công nóng bỏng, ánh mắt của Nguyệt Như dần trở nên mê ly. Cô cảm thấy rằng linh hồn của mình cũng đã thoát ly khỏi thân thể, bay hướng về phía không trung.
Cuối cùng, Nguyệt Như cũng không chịu nổi nữa, từ trong hơi thở phát ra những tiếng rên rỉ hoặc kiều mỵ, hoặc trầm bổng, tứ chi ôm chặt lấy thân thể hắn, hưởng thụ tình yêu của chàng trai.
"Ông xã, em yêu anh..." Linh hồn và thể xác giao hòa, khiến cho Nguyệt Như không tự chủ được hô lên một tiếng 'ông xã', tự nhiên như vậy, thâm tình như vậy, không có chút nào là tỏ vẻ.
Khi nóng bỏng lại trở về bình tĩnh, thân thể của hai người vẫn kết hợp chặt chẽ một chỗ như trước, bọn họ ôm chặt lấy đối phương, ai cũng không chịu buông tay.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người khó khăn lắm mới chịu buông tay. Nhìn đống hỗn độn ở trên giường, Nguyệt Như nở nụ cười, cô cười thực sự vui vẻ, mặc kệ có nói thế nào, cô dù sao cũng đã từng điên cuồng, từng nắm giữ.
Mãi cho tới giữa trưa, hai người mới mặc quần áo rời khỏi phòng ngủ. Bọn họ lười ra khỏi cửa, gọi thẳng vào số của phục vụ, đặt một bàn ăn trưa phong phú, dự định ăn luôn ở trong phòng.
Nguyệt Như giống như là một người vợ nhỏ nhu mì, không ngừng gắp rau cho Hạo Vân, sau đó lại rất hài lòng nhìn chàng trai ăn vào bụng. Toàn bộ quá trình, cô ăn cơm rất ít, phần lớn thời gian, con ngươi của cô đều chú ý lên người chàng trai.
Khi đàn ông làm việc là lúc đẹp trai nhất, cho dù có là ăn cơm.
.......
Đối với việc mất liên lạc với Phương Hạo Vân, mọi người cũng không có phản ứng quá khích. Mãi cho tới buổi tối hôm sau, mọi người mới bối rối, gọi điện thoại thì tắt máy, cả bóng người cũng không thấy. Công ty, trường học, nhà trọ... toàn bộ đều không có bóng ảnh của hắn.
Trần gia và Phương gia động viên toàn bộ nhân lực bắt đầu tìm kiếm Phương Hạo Vân. Có điều căn phòng ở Shangri-La là do Nguyệt Như đăng ký, mà Phương Hạo Vân chỉ là người ở cùng mà thôi, cho nên mặc người nhà Trần gia đã tìm kỹ trước sau Shangri-La vài lần, vẫn không phát hiện ra Phương Hạo Vân.
"Chị Tuyết Di, chị bảo Hạo Vân có phải là tức quá mà bỏ đi không?" Bạch Lăng Kỳ con mắt đỏ ngầu hỏi Phương Tuyết Di.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT