Phương Tuyết Di đi tới, nhẹ nhàng vỗ về bả vai của Kỳ, dịu dàng an ủi: "Kỳ, không nên nghĩ loạn, không liên quan tới chuyện của em đâu. Chị nghĩ có lẽ là nó đi làm chuyện gì đó, nó chắc không có việc gì đâu, có lẽ tối nay là nó sẽ về rồi..."
Lời tuy rằng là như vậy, nhưng mà ngay chính trong lòng Phương Tuyết Di cũng không nắm chắc. Trên thực tế, sự lo lắng trong lòng cô còn không kém hơn so với Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ nhẹ giọng nức nở ra tiếng, đứng dậy nói: "Không được, em không thể cứ ngồi đợi được, em muốn ra ngoài tìm anh ấy..."
"Chờ đã!"
Phương Tuyết Di giữ chặt Kỳ, nói: "Đừng đi, chúng ta vẫn nên ở lại chờ tin tức đi. Ba và nhà họ Trần đã phái ra ngoài mấy trăm người rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Trời lạnh như thế, em đi ra ngoài nhỡ đâu bị cảm lạnh thì khi Hạo Vân về sẽ rất đau lòng."
Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi những ngày gần đây cũng lòng nóng như lửa đốt. Tuy rằng các cô đang ở công ty, nhưng tâm tư lại không cách nào tập trung được, nhất là Trương Mỹ Kỳ, thậm chí mấy lần còn xuất hiện sai sót trong lúc làm việc.
Sự mất tích của Phương Hạo Vân hơi bất thình lình, thậm chí không có một chút báo trước, cho tới giờ, cô vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Mai Nhi tuy rằng không lo lắng như Trương Mỹ Kỳ, nhưng mà Phương Hạo Vân không ở nhà mấy ngày, trong lòng cô cũng cảm thấy vắng vẻ, tóm lại vẫn cảm thấy rằng cuộc sống dường như thiếu vắng thứ gì đó.
Trần Thanh Thanh tuy rằng chỉ có quan hệ bằng hữu bình thường với Phương Hạo Vân, nhưng sự lo lắng sốt ruột trong lòng cô lại tuyệt đối không thua Bạch Lăng Kỳ.
Dưới sự yêu cầu của cô, tất cả nhân viên bảo vệ của công ty bảo toàn Trần gia gần như đều được xuất động, hơn nữa, bản thân cô cũng tự mình tọa trấn chỉ huy cuộc tìm kiếm. Nhất là từ hôm qua cho tới hôm nay, cô đã sắp hai mươi mấy tiếng đồng hồ không chợp mắt rồi.
Vợ chồng Phương Tử Lân lại giống như kiến bò trên chảo nóng, hai người ăn cũng không vô, ngủ cũng không ngon, trong lòng chỉ lo lắng con trai sẽ phải gặp phải chuyện không may.
Liên tưởng đến tai nạn xe cộ của con trai mấy tháng trước, Phương Tử Lân lo lắng rằng liệu có phải là con trai bị người ta bắt cóc không. Có điều nếu bị bắt, thì bọn cướp cũng phải đòi tiền chuộc chứ. Chỉ có điều vài ngày đã trôi qua rồi, mà cũng không có ai gọi cho mình để đòi tiền chuộc cả.
Quá sốt ruột, Phương Tử Lân quyết định báo cảnh sát.
Nhưng đúng vào lúc này, một gương mặt xa lạ lại xuất hiện. Dì Bạch đã từng giúp cho ông trị bệnh tim tìm tới gặp vợ chồng Phương Tử Lân. Cô bảo với bọn họ, Hạo Vân không có việc gì, bảo ông không cần báo cảnh sát, cũng đừng đi tìm cậu ta nữa. Cậu ta đang đi làm một chuyện rất trọng yếu, chờ sự tình xong xuôi, cậu ta đương nhiên sẽ lại xuất hiện.
Vợ chồng Phương Tử Lân cứ do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng vào lời nói của dì Bạch, đợi thêm một ngày nữa.
Phương Hạo Vân giờ phút này cũng không biết rằng mình đột nhiên mất tích lại khiến cho người thân và bạn bè lo lắng như vậy, hắn một lòng đều đặt trên người Nguyệt Như.
Sau mười hai giờ đêm nay, Nguyệt Như phải rời đi. Rất có thể, đây chính là vĩnh biệt. Trời Nam biển Bắc, bọn họ sau này rất khó có cơ hội gặp lại.
Thời gian ba ngày trôi qua thực sự mau, hai người thậm chí không thèm bước ra khỏi cửa phòng. Ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ, bọn họ tận dụng tất cả khoảng thời gian còn lại, không ngừng hoan ái, không ngừng kích tình, thỏa mãn lẫn nhau, ý đồ dùng phương thức như vậy để cho đối phương cảm giác được tình yêu của mình.
"Hạo Vân, anh có từng với bạn gái làm... cái kia không...?" Sau khi kích tình, hai người không có ai buồn ngủ cả, bọn họ ôm chặt lấy nhau ở một chỗ, tâm sự với nhau.
Phương Hạo Vân đột nhiên trở mình, đè một nửa lên thân thể cô gái, vươn tay véo cái mũi của cô, cười nói: " Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?"
Trên mặt Nguyệt Như lộ ra một tia đỏ ửng, nói như làm nũng: "Em mặc kệ, dù sao em cũng muốn biết, anh phải nói cho em biết..."
Phương Hạo Vân trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải trả lời thế nào cho tốt. Bạn gái của hắn là Kỳ, bọn họ ở chung với nhau, thậm chí còn ngủ chung giường, có điều lại chưa từng đột phá qua phòng tuyến cuối cùng đó.
Nhưng mà, hắn và Trương Mỹ Kỳ quả thật đã từng có, lại còn không chỉ một lần. (mk, biết bao nhiêu lần mà nó nói giảm nói tránh thành không chỉ một lần)
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Như chỉ hỏi bạn gái, mà Trương Mỹ Kỳ lại là tình nhân của hắn, hẳn là cũng không tính phải không?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân rất vô sỉ nói: "Không có!"
"Thật à?"
Nguyệt Như vui vẻ nở nụ cười, có thể trở thành người đàn bà đầu tiên trong đời hắn, quả thực là một chuyện rất không tồi.
"Ừm, là thật, anh và Kỳ vẫn chưa có quan hệ thực chất..." Phương Hạo Vân chẳng biết xấu hổ nói: "Em là lần đầu tiên của anh..." (Ta XXOO tên Hạo Vân)
Nguyệt Như nghe thấy vậy, cảm giác ngọt ngào trong lòng lại càng trở nên mãnh liệt, nằm ở trong lòng ngực của chàng trai, bàn tay nhỏ bé của cô lại chậm rãi hướng về phía dưới của hắn, thời gian cô lưu lại cũng không nhiều, trước khi đi, cô còn muốn một lần nữa... Cô sẽ ghi nhớ hắn vào trong lòng, vĩnh viễn, vĩnh viễn.
"Ưm...!"
Phía dưới của Phương Hạo Vân bị tập kích, từ hơi thở phát ra những tiếng thở dốc thích ý, nhịn không được đưa bàn tay to hướng về phía bờ mông của cô gái, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Nguyệt Như..."
Nguyệt Như nghe thấy vậy, không tự giác nhếch cái mông lên, trong lòng vừa vui vừa thẹn, vui là vì thân thể của mình khiến cho người đàn ông mà mình yêu say mê, xấu hổ là vì mình lại có thể chủ động nhếch mông lên cho hắn vuốt ve.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hôn lên làn môi mềm của cô gái, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông của cô, thân thể của Nguyệt Như lập tức vặn vẹo ở trong lòng ngực của chàng trai.
Nguyệt Như ngượng ngùng nhắm mắt lại, bỗng nhiên một cơn chấn động tê dại khó có thể tả bằng lời đánh sâu vào trong lòng cô, cô rên nhẹ một tiếng, bắt đầu không kìm lòng nổi uốn éo thân mình...
Lần kích tình này, cũng đã là lần thứ năm của bọn họ trong hôm nay. Sau khi xong xuôi, hai người đều có chút mỏi mệt, ôm lấy nhau rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ước chừng khoảng sau nửa giờ, Nguyệt Như chậm rãi mở mắt. Khi cô xác định rằng chàng trai bên người đã ngủ say, cô nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của hắn.
Lập tức, cô lưu luyến đẩy cánh tay của hắn ra, từ trong lòng ngực ấm áp đứng dậy, vào trong phòng vệ sinh tắm rửa thân mình.
Sau khi mặc y phục, cô lại hồi hộp đi tới đầu giường, hôn chặt lấy môi của chàng trai, kích tình mút vào, tâm tình thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh.
" Hạo Vân, thực xin lỗi, em phải đi, em phải đi đây...!"
Sau khi kích hôn, Nguyệt Như rời khỏi giường, con ngươi nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân đang ngủ say, nhẹ giọng nói: "Anh hỏi em, em có nguyện ý tới gia tộc Morgan hay không, hiện giờ em trả lời anh, em nguyện ý..."
Nói xong, cô tìm giấy bút, tới đầu giường viết xuống một vài dòng, xem như cũng có báo cho Phương Hạo Vân trước khi đi.
Khi kim đồng hồ đi qua con số mười hai, Nguyệt Như không còn do dự nữa, chậm rãi đi về phía cửa sổ. Tâm lý của cô vẫn không nỡ như trước, nhưng lý trí lại một lần nữa mách bảo cô, cô phải rời đi. Cho dù là vì người đàn ông mà cô yêu, thì cô cũng phải rời đi.
Mở cửa sổ ra, hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng Nguyệt Như run mạnh một cái rồi tỉnh táo lên nhiều. Lại một lần nữa lưu luyến liếc mắt nhìn chàng trai đang ngủ say, cô nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi..."
Nói xong, cô chuẩn bị nhảy khỏi cửa sổ rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau lưng cô: "Nguyệt Như, chờ đã...!"
"Là giáo quan...!" Tuy rằng chưa quay lại, nhưng Nguyệt Như cũng đã từ thanh âm phán đoán ra thân phận của người tới. Cô vui vẻ trong lòng, vội vàng xoay người lại, quả nhiên, giáo quan đang tao nhã ngồi trên một chiếc sô pha ở cách cô không xa.
"Lại đây, chúng ta tâm sự..." Dì Bạch nhẹ nhàng phất tay về phía Nguyệt Như, ý bảo cô tới đó.
Nguyệt Như gật gật đầu, không chút do dự đi tới, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô: "Giáo quan, con còn tưởng rằng, con sẽ không còn được gặp lại dì nữa..."
Dì Bạch nhìn Phương Hạo Vân vẫn đang ngủ say trên giường, rầu rĩ hỏi: "Con thực sự rời khỏi cậu ấy được sao? Con thực sự nguyện ý gả vào gia tộc Morgan?"
"Dì biết hết rồi?" Nguyệt Như hơi kinh hãi.
"Ừm, dì đều đã biết, hơn nữa, những gì dì biết còn nhiều hơn con nhiều."
Dì Bạch cười cười buồn phiền: "Sự thật đã chứng minh, trong lòng Hạo Vân có con. Nguyệt Như, đây chẳng phải là kết quả mà con luôn mong đó sao? Vì sao lại để lại thư để gạt nó?"
"Con..." Nguyệt Như há miệng thở dốc, không biết phải nói sao cho tốt. Giáo quan đã nói tới chỗ đau của cô, cô đúng là luyến tiếc Phương Hạo Vân, nhưng mà sự thực lại rất bất đắc dĩ, cô rất rõ ràng mình đang làm gì.
" Nguyệt Như, con muốn đi tìm cái chết à?"
Dì Bạch trầm giọng quát hỏi: "Con biết rõ ràng rằng gia tộc Morgan vô cùng coi trọng trinh tiết của người phụ nữ, con lại đem thân mình giao cho Hạo Vân, con đã rõ ràng hậu quả là thế nào chứ, con sẽ bị gia tộc Morgan xử tử."
" Giáo quan, ngay cả những điều đó mà dì cũng biết..." Nguyệt Như có hơi giật mình.
"Dì đã nói rồi, ngay cả những việc mà con không biết, dì cũng biết. Nguyệt Như, con cảm thấy rằng con làm như vậy, tương lai Hạo Vân nếu biết, nó sẽ đồng tình sao? Nó sẽ tha thứ cho chính mình sao? Con muốn cho nó từ nay về sau luôn sống với sự áy náy với con à, con muốn cho nó vĩnh viễn không có được hạnh phúc phải không?" Dì Bạch không ngừng chất vấn.
Nguyệt Như vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải, con đương nhiên muốn Hạo Vân hạnh phúc, vui vẻ."
"Vậy thì con hãy buông bỏ những tính toán hiện giờ của con đi, cứ vui vẻ mà sống..."
Dì Bạch nắm tay của Nguyệt Như, trịnh trọng nói: "Tin tưởng dì, tin tưởng vào Hạo Vân, con sẽ không việc gì đâu."
" Giáo quan, ý của dì là?" Nguyệt Như dường như hiểu ra được chút gì đó, trong đôi mắt hiện lên một tia vui mừng.
"Không sai...!"
Dì Bạch nghiêm túc gật gật đầu: "Con yên tâm đi, dì và Hạo Vân cũng sẽ không trơ mắt nhìn con đi vào gia tộc Morgan mà thờ ơ đâu. Nói cách khác, hạnh phúc của con được nắm giữ trong chính bàn tay con, từ giờ tới lúc đính hôn còn khoảng thời gian chín tháng... chúng ta nhất định sẽ có biện pháp."
Nguyệt Như suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: "Vẫn không được đâu. Giáo quan, nếu dì đã nói là biết hết mọi thứ, vậy dì hẳn cũng biết được thế lực của gia tộc Morgan. Hạo Vân... Hạo Vân anh ấy sao có thể đối kháng lại được gia tộc Morgan? Không thể được đâu, con không thể vì chính mình, mà đi quấy rầy kế hoạch của Hạo Vân, khiến cho anh ấy phải buông bỏ cuộc sống mới của mình, ngã vào trong lốc xoáy phân tranh."
"Chỉ có điều con đã làm như vậy rồi..."
Dì Bạch yếu ớt nói: "Vào khoảnh khắc mà con hiến thân cho Hạo Vân, con cũng đã kéo Hạo Vân vào lốc xoáy. Con cũng không còn lựa chọn nào khác nữa, con là một cô gái thông minh, con hẳn rất rõ ràng thủ đoạn của Thiên Đạo, cho dù con có lấy cái chết để chống lại, chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ liên lụy đến Hạo Vân. Thay vì như vậy, chẳng thà con cứ sống vui vẻ, chờ Hạo Vân tới đón con..."
"Có thể sao?" Nguyệt Như kinh hỉ hỏi.
"Có thể...!"
Dì Bạch dùng ngữ khí nghiêm túc nói: "Nguyệt Như, hãy tin tưởng dì, cũng tin tưởng vào Hạo Vân. Sau khi trở về, mọi chuyện sẽ như cũ, trước kia thế nào, bây giờ cũng sẽ như thế. Trước Trung thu Hạo Vân sẽ tới đón con trở về."
Nguyệt Như thoáng do dự một chút, rồi gật đầu, nói: "Giáo quan, con nghe lời dì, con sẽ chờ mọi người, không đến thời khắc cuối cùng, con sẽ không buông xuôi đâu."
"Vậy là được rồi..."
Dì Bạch mỉm cười, nói: "Con có thể nghĩ như vậy là dì an tâm rồi. Đúng rồi, Thiên Đạo Tu La đã chết, bên phía Roberts và sở tài phán nhất định sẽ không bỏ qua. Về sở tài phán, dì đã có biện pháp, đây là bức thư viết tay do tự dì viết, sau khi con trở về thì đưa thư này cho sở tài phán. Khi bọn họ xem xong bức thư này thì sẽ từ bỏ không truy nữa, mà Hạo Thiên cũng sẽ bị sở tài phán tuyên bố tội danh phản đồ. Có điều Roberts bên kia lại có chút phiền phức, người này tuy rằng cũng là đệ tử của dì, nhưng mà hắn luôn luôn bướng bỉnh không nghe lời, lời của dì nói chưa chắc hắn đã chịu nghe."
"Về phía Roberts, con sẽ nghĩ biện pháp." Nguyệt Như nói.
" Không cần...!"
Dì Bạch cười nói: "Nếu mà có thể, thì con cứ đổ cái chết của Hạo Thiên lên người Hạo Vân, để cho Roberts tìm đến Hạo Vân để báo thù."
"Thế này..."
Nguyệt Như có hơi giật mình, cô thậm chí hoài nghi có phải giáo quan nói nhầm hay không: "Giáo quan, dì xác định là dì không có nói nhầm? Đây là ý đồ chân thật của dì?"
Dì Bạch nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Không phải giật mình, cũng không cần kinh ngạc, dì cũng không nói nhầm đâu. Con và dì đều biết rằng, Hạo Vân là rồng trong loài người, nó trời sinh nhất định không thể cúi thấp, nhưng mà nó lại chán ghét kiếp sống sát thủ, một lòng muốn theo đuổi cái gọi là bình yên. Dì cần Thiên Đạo Diêm La đến kích phát ý chí chiến đấu của nó..."
"Con hiểu rồi."
Nguyệt Như là một cô gái thông minh, nghe thấy giáo quan giải thích như vậy, cô lập tức hiểu ra ngay. Giáo quan muốn tạo ra cho Hạo Vân một kẻ địch, lấy việc này để đả kích giác ngộ và sự tiến bộ của hắn. Có điều Nguyệt Như vẫn có hơi lo lắng, Roberts không giống với Hạo Thiên, thực lực thực sự của hắn không có ai biết, sâu không lường được. Tuy rằng cô tương đối tự tin với người đàn ông mình yêu, nhưng mà lo lắng thì vẫn có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT