"Thuộc hạ hiểu rồi, chỉ có điều..."

Người trung niên nói chuyện mặc một bộ áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt có vẻ hơi cổ xưa, vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt của ông rõ ràng có tồn tại một loại lo lắng. Người này là Bạch Lệ Thiên - người canh gác của Bạch gia - gia tộc thủ hộ cho Thiên phạt, là một trong những phụ tá đắc lực nhất của dì Bạch. Thủ hạ của ông chính là một tiểu đội canh gác vũ lực, thân thủ của mỗi người đều không tệ, cho dù là vũ khí lạnh, hay là vũ khí nóng hiện đại hóa, đều tinh thông mọi thứ, là chiến lực chủ yếu của Bạch gia.

" Nói tiếp!" Dì Bạch ý bảo ông ta nói cho hết lời.

Người đàn ông trung niên do dự một chút, rồi nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, đối đầu với gia tộc Morgan, thế lực của chúng ta chỉ sợ..."

Dưới tay của Bạch Lệ Thiên gần như nắm giữ tất cả lực lượng chiến đấu của Thiên phạt thủ hộ gia tộc. Ông biết rõ, lực lượng như vậy nếu đối kháng cùng gia tộc Morgan, vẫn còn chưa đủ.

" Bạch Nguyệt Thiên, nói ý kiến của ông đi." Dì Bạch quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng.

Người đàn ông trung niên được gọi là Bạch Nguyệt Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Gia tộc Morgan là một trong những gia tộc cổ xưa nhất trong lịch sử châu Âu, tiền tài quyền thế rất lớn, nó thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới một ít quốc gia châu Âu. Theo lý luận mà nói, đúng là không thể đối kháng lại nó. Nhưng mà... theo như tôi được biết, gia tộc Morgan cũng không phải là vững chãi thành một khối. Trải qua nhiều năm như vậy, quy mô của gia tộc Morgan đúng là càng ngày càng khổng lồ, nhưng mà những chuyện tranh quyền đoạt lợi ở bên trong cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Căn cứ theo điều tra của tôi, lần này Edward Morgan sở dĩ cưới Nguyệt Như, mục đích cũng chính là hy vọng có thể mượn thế lực của Thiên Đạo để tranh giành ngôi vị tộc trưởng mới..."

"Nói trọng điểm." Dì Bạch nhíu mày nói.

"Trọng điểm chính là, đấu với gia tộc Morgan, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội."

Bạch Nguyệt Thiên trầm giọng nói: "Đấu với gia tộc Morgan, cũng không nhất định phải cứng rắn đối kháng với bọn họ. Nếu chúng ta chú ý vào sách lược, thì cơ hội sẽ vô cùng lớn."

" Tốt lắm."

Dì Bạch cười thản nhiên, nói: "Nguyệt Thiên, Lệ Thiên, ngày mai các ông phải đi châu Âu, ở Hoa Hải lưu lại hai tiểu tổ là đủ rồi. Nhớ kỹ, tôi cho các ông thời gian tám tháng, sau tám tháng này, tôi hy vọng lực lượng mà các ông nắm giữ, đã có thể đối thoại được với gia tộc Morgan..."

Bạch Nguyệt Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu tính theo cơ sở hiện giờ của chúng ta, thì hẳn cũng không phải là việc khó. Có điều... có một câu, tôi không biết phải nói sao cho thỏa đáng."

" Nói đi, tất cả mọi người là người một nhà, không có gì không thể nói." Dì Bạch gật gật đầu.

"Ý tứ của tôi là, cậu ấy vì một cô gái mà trêu chọc vào gia tộc Morgan, đó là hành động không sáng suốt, đáng ra người phải ngăn cậu ấy chứ." Bạch Nguyệt Thiên nói ra ý tưởng trong lòng mình.

"Ông sai lầm rồi!"

Dì Bạch cười lạnh nhạt: "Đối với chuyện này, chúng ta không thể ngăn chặn, ngược lại, chúng ta còn phải cổ vũ cậu ấy, hơn nữa còn trợ giúp cậu ấy. Hạo Vân một lòng muốn cúi thấp để làm người, luôn muốn cuộc sống của người bình thường, mà chuyện tình lần này, cũng là một chất xúc tác rất tốt."

"Ý của người là thông qua chuyện này để làm cho cậu ấy quật khởi?" Hắc Lịch Thiên dường như cũng đã nghe hiểu được ý tứ của dì Bạch, xen vào nói.

"Không sai, chính là ý này."

Dì Bạch trầm giọng nói: "Thân là chủ nhân của Thiên phạt, cậu ấy nhất định không thể cúi mình. Nhưng mà lúc này đây cậu ấy một mặt thì cúi mình, một mặt thì trốn tránh. Thông qua chuyện này, tôi nghĩ cậu ấy hẳn có thể nhận thức được một ít vấn đề, cậu ấy nhất định không thể cúi mình được. Chúng ta muốn thông qua chuyện này để kích khởi ý chí chiến đấu của cậu ấy, cho nên, mặc kệ là con đường phía trước có bao nhiêu nguy nan, chúng ta cũng phải cố gắng thực hiện."

"Tiểu thư, thuộc hạ hiểu rồi!" Hai người trăm miệng một lời nói.

"Ừm, tốt lắm."

Dì Bạch gật gật đầu, lập tức vẻ mặt chăm chú, dặn dò: "Nhớ kỹ, thân phận hiện giờ của Hạo Vân, ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra với người ngoài. Nếu không, hậu quả các ông rõ ràng rồi chứ."

Nói xong lời cuối cùng, trong đôi mắt của dì Bạch hiện lên một tia tàn khốc.

" Thuộc hạ đã rõ!" Thân là hai nhân vật đắc lực nhất của Thiên phạt thủ hộ gia tộc, Bạch Nguyệt Thiên, Hắc Lịch Thiên tuyệt đối trung thành, ở trong từ điển của bọn họ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện hai chữ phản bội.

"Đi đi, chuẩn bị một chút, mau chóng khởi hành sang châu Âu. Tôi tin rằng, các ông nhất định sẽ không làm cho tôi phải thất vọng, đúng không?" Dì Bạch cười hỏi.

" Tiểu thư, người cứ yên tâm."

Bạch Nguyệt Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Cụ thể nên làm như thế nào, trong đầu tôi cũng đã có bộ khung cơ bản rồi, hết thảy cứ giao cho tôi lo liệu, người không cần quan tâm đâu."

Gia tộc Morgan là một cỗ máy khổng lồ, gần như không thể lay động nổi. Có điều Edward Morgan cũng không thể đại biểu cho toàn bộ gia tộc Morgan, ít nhất là tại lúc hắn chưa thành công đảm nhiệm vị trí tộc trưởng. Không phải là không thể đánh bại được hắn, sức mạnh lực lượng hiện giờ của hắn còn chịu giới hạn bởi quyền hạn của hắn trong gia tộc, mà lực lượng đó, cũng không khiến cho Thiên phạt thủ hộ gia tộc phải kiêng kị. Thân là người có nhiều mưu trí nhất thủ hộ gia tộc, Bạch Nguyệt Thiên hiểu rõ rằng mình phải làm như thế nào. Trên thực tế, ông và Hắc Lịch Thiên cũng hy vọng chủ nhân của Thiên phạt có thể quật khởi. Nhìn vào lịch sử, mỗi một chủ nhân của Thiên phạt đều có nhân sinh tuyệt vời, oanh oanh liệt liệt, cậu ấy cũng không nên là ngoại lệ.

Sau khi Bạch Nguyệt Thiên và Hắc Lịch Thiên rời đi, sắc trời cũng đã không còn sớm, mặt trời chiều ngả về Tây, bóng đêm dần dần phủ xuống. Dì Bạch mở cửa sổ đứng đó, để mặc cho gió lạnh thấu xương tạt vào mặt mình, ánh mắt của cô trong lúc đó lại có chút lo lắng, trong các thế hệ thủ hộ Thiên phạt, cô đang gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.

Đầu tiên, cô là người thủ hộ Thiên phạt duy nhất là nữ. Điều này có nghĩa là, chỉ riêng việc kéo dài hương khói đã phát sinh ra khối vấn đề trọng đại.

Căn cứ theo tổ huấn, xuất hiện tình huống như vậy, cô chỉ có lựa chọn duy nhất...

Tiếp theo, đối kháng với gia tộc Morgan, thật sự là nhiệm vụ lớn nhất mà gian nan nhất. Nhưng mà, dưới tình huống đã như vậy, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Chỉ là hy vọng, hết thảy những gì mình làm có thể thức tỉnh được hùng phong của cậu ta, khiến cho những gì mà cô đã làm trở nên có giá trị, có ý nghĩa.

Sắc trời càng lúc càng tối, trên bầu trời bông tuyết lại tung bay.

Những bông tuyết trắng noãn theo gió lạnh thổi tới khuôn mặt dì Bạch, hóa thành những giọt nước trong suốt, theo hai má của cô lăn xuống.

Dì Bạch đưa tay xoa xoa hai má đã ướt nhẹp của mình, khẽ mở môi anh đào, như đang tự nói: "Nguyệt Như, liệu dì có nên ngăn cản con hay không... Dì biết tâm tư của con, nhưng mà con làm như vậy, kỳ thật là lấy sinh mệnh của con ra để đặt cược rồi..."

" Quên đi, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi!"

……..

Đã đáp ứng với Nguyệt Như, Phương Hạo Vân nói được thì làm được, hắn tắt máy di động, đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài, toàn tâm toàn ý ở trong căn phòng xa hoa của khách sạn Shangri-La làm bạn với Nguyệt Như.

Nguyệt Như dường như rất hưởng thụ những khoảng thời gian này, hai gò má phấn hồng của cô vương đầy vẻ hạnh phúc và ấm áp, khiến cho Phương Hạo Vân không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.

So với những gì Nguyệt Như phải trả giá, những gì cô nhận được là quá ít.

" Hạo Vân, tuyết rơi!"

Quay đầu, Nguyệt Như trong lúc vô tình nhìn thấy những bông tuyết bay ngoài cửa, lập tức liền đứng dậy đi tới, mở cửa sổ, đưa tay chạm vào những bông tuyết trắng noãn. Bông tuyết ở trong lòng bàn tay cô hóa thành những giọt nước, mang theo cảm giác mát lạnh.

Phương Hạo Vân đi tới cùng sóng vai đứng với Nguyệt Như, chăm chú nhìn vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hai người thật lâu không nói gì cả.

" Hạo Vân, em lạnh!" Nguyệt Như mở đầu phá vỡ sự trầm mặc, cô chủ động ôm lấy thân thể Hạo Vân, cảm nhận sự ấm áp và an toàn của người đàn ông.

Phương Hạo Vân không từ chối những động tác thân mật này, ngược lại còn chủ động đưa tay ôm lấy thân thể uyển chuyển của người phụ nữ, cho cô sự ấm áp và bình yên.

" Hạo Vân, em thật sự không nghĩ tới, lại có thể có một ngày cùng đứng ngắm tuyết với anh."

Nguyệt Như quay đầu lại, hỏi: "Anh còn nhớ rõ không? Em đã không chỉ một lần nói với anh, em thích tuyết rơi, thích bông tuyết..."

"Ừm!"

Phương Hạo Vân gật gật đầu, nói: "Anh nhớ rõ, trước kia những gì em nói với anh, anh đều nhớ rõ."

"Thật á?"

Trong con ngươi xinh đẹp của Nguyệt Như hiện lên vẻ vui mừng, hỏi trêu chọc.

"Là thật." Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu.

Từ đó trở đi, hai người không nói gì nữa, mà cứ ôm nhau như vậy, nhìn những bông tuyết bay bay bên ngoài cửa sổ. Nguyệt Như giống như ăn mật ở trong lòng, cảm giác ngọt ngào không ngừng thăng cấp. Cô thật sự muốn giờ khắc này trở thành vĩnh hằng, chỉ có điều cô cũng rõ ràng, mình chỉ có thời gian ba ngày mà thôi.

Thời gian ba ngày thực ngắn ngủi, nhưng đối với cô mà nói, như vậy cũng đủ rồi. Không phải đã có câu đó sao, không cầu tồn tại muôn thuở, chỉ cầu đã từng có được.

Đã từng có được, chính là một đoạn ký ức.

" Hạo Vân, thời gian không còn sớm nữa, em muốn đi nghỉ ngơi sớm..."

Lúc này vẫn là Nguyệt Như mở miệng nói chuyện trước, cô đỏ mặt nói: "Em đi tắm trước, anh chờ em một chút..."

Nói xong, liền hôn một cái lên trán Hạo Vân.

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, hắn cảm thấy rằng sự tình hình như không phù hợp cho lắm, nghe ý tứ của Nguyệt Như, hình như là muốn...

"Sao nào? Chẳng nhẽ anh lại bảo là không giữ lời đi, anh đã nói là trong ba ngày thời gian, anh là của em, em muốn làm thế nào, anh cũng đồng ý... Hay là anh muốn đổi ý, anh đang dối gạt em sao?"

Nói xong, trong đôi mắt của Nguyệt Như dâng lên một tầng sương mù, giống như là muốn khóc.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một tia mỉm cười chua xót, trong lòng càng thấy khổ.

Kỳ thật, hắn đã sớm nghĩ tới, với tính cách của Nguyệt Như, cô nhất định sẽ làm như vậy. Chỉ có điều, hắn có thể từ chối sao? Đáp án khẳng định là, hắn không thể. Nếu không, Nguyệt Như sẽ hận hắn cả đời.

" Nguyệt Như, anh không lừa em, ba ngày này, em muốn làm gì anh cũng nghe theo em, đi, tắm rửa đi thôi, anh chờ em..." Phương Hạo Vân dịu dàng nói, trong lời nói tràn đầy nhu tình mật ý.

Nguyệt Như nghe thấy vậy, vốn hai má đang tái nhợt trong nháy mắt lại trở nên ửng đỏ, trong đôi mắt thậm chí còn hiện lên một tia vui mừng, có thể thấy được sự chờ mong và khát vọng trong lòng cô.

Sau khi Nguyệt Như đi vào phòng tắm, Phương Hạo Vân cũng không di chuyển, hắn vẫn như trước đứng ở trước cửa sổ, tùy ý để cho bông tuyết và gió lạnh thổi vào mặt hắn, hắn đang có tâm sự.

Hơn mười phút sau, Nguyệt Như bước ra từ trong phòng tắm, trên thân thể của cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, hở ra tới hơn nửa thân thể. Vùng tuyết trắng trước ngực ít nhất cũng đã lộ ra một nửa, phía dưới cũng chỉ vừa vặn che đậy được bờ mông tròn lẳn, cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn, không hề giữ lại tí nào hiển lộ ra trước mặt Phương Hạo Vân.

Dáng người của Nguyệt Như rất đẹp, rất thon thả, giờ phút này nhìn qua, tựa như một bông sen mới nở, tươi đẹp đứng đó. Phương Hạo Vân không phải là thánh nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đối mặt với xuân sắc như vậy, tâm thần của hắn hơi hơi rung động.

" Hạo Vân, em có đẹp không?" Nguyệt Như dưới ánh nhìn chăm chú của Phương Hạo Vân có vẻ hơi thẹn thùng, sắc mặt cô ửng đỏ, thân hình lay động, chậm rãi đi về phía Phương Hạo Vân.

Rất khó tưởng tượng, Thiên Đạo Yêu Cơ trong giới sát thủ tiếng tăm lừng lẫy, lại có thể có một mặt nữ tính như vậy. Phương Hạo Vân hơi hơi tâm động, từ đáy lòng khen ngợi một câu: "Rất đẹp, thực sự rất đẹp!"

Sau khi nhận được lời khen của chàng trai, Nguyệt Như mỉm cười ngọt ngào.

Nhìn thấy nụ cười của cô gái, ánh mắt của Phương Hạo Vân rốt cuộc không rời đi nổi nữa.

Cái gọi là nụ cười khuynh thành, có lẽ chính là như thế này.

Hai người ngồi ở trên chiếc giường rộng lớn, nhẹ nhàng ôm lấy nhau. Ngửi mùi hương thơm ngát tự nhiên của người con gái, Phương Hạo Vân có hơi si mê. Trước kia hắn luôn chỉ chú ý tới kỹ xảo và công phu giết người của Nguyệt Như, lại xem nhẹ mặt nữ tính của cô. Hiện tại hắn mới biết được, Nguyệt Như bề ngoài thì máu lạnh, kỳ thật cũng chứa một trái tim ấm áp. Ít nhất là Nguyệt Như ở trước mặt lúc này, rất có hương vị đàn bà.

Cô đúng là một vưu vật.

Phương Hạo Vân lẳng lặng chăm chú nhìn người con gái ở bên người mình, nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng bóng loáng của cô, chiếc khăn tắm chậm rãi chảy xuống giường, khiến cho thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của cô hoàn toàn lõa lổ ra không khí.

" Hạo Vân, em muốn anh phải yêu em thật nhiều!"

Nguyệt Như xấu hổ nói ra tiếng lòng của mình, nếu đã gặp lại, cô liền quyết định sẽ đem hết thảy của mình giao cho người đàn ông mình yêu. Cho dù là chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, cũng không sao cả. Cô cũng không có cách làm cho vĩnh hằng, chỉ có thể lưu giữ kỷ niệm.

"Ừm!"

Cái mũi của Phương Hạo Vân hơi hơi chua xót, ôm chặt lấy người con gái. Giờ khắc này, hắn cũng đã không có cách nào từ chối yêu cầu của cô gái này. Những gì hắn có thể làm, là trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, cho cô hạnh phúc lớn nhất, thỏa mãn nhiều nhất. Nguyệt Như dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp của người đàn ông, thân mình hơi cuộn lại, hoàn toàn nằm trong vòng tay của hắn, gò má nóng bỏng tựa vào ngực của người đàn ông, cẩn thận lắng nghe nhịp đập của con tim.

Đúng vậy, anh ấy yêu mình, Nguyệt Như vui quá mà khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, lưu lại trên bờ ngực của người đàn ông, làm ướt y phục của hắn.

" Nguyệt Như, em thật sự nguyện ý tới gia tộc Morgan sao?" Trong không khí ấm áp, Phương Hạo Vân lại nhắc chuyện cũ, hỏi ra một câu không lấy gì làm ấm áp.

Thân mình của Nguyệt Như mạnh mẽ run rẩy, cô ngẩng đầu, thâm tình liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nói: "Hạo Vân, tới lúc phải đi, em sẽ nói đáp án cho anh..."

Phương Hạo Vân không miễn cưỡng, chỉ thản nhiên gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play