Tia nắng ngày mới len lỏi qua tấm rèm hắt lên thanh niên xinh đẹp đang
cuộn mình trong lòng một thanh niên khác. Tử Linh mở mắt nhìn Tử Huyên
say rất ngủ trong lòng mình mà thở dài. Đã bao lâu rồi anh mới ngủ ngon
như đêm qua, đúng rồi, là bảy năm, từ ngày Tử Huyên bỏ trốn, không đêm
nào anh không ác mộng. Ban đầu là lo lắng, là hối hận vì mình đã quá
nóng vội ép buộc Tử Huyên ở bên cạnh mình, khóa mọi giao tiếp của em ấy. Tử Linh nghĩ có lẽ vì vậy mà sau này giấc ngủ không đủ khiến tâm tình
anh không tốt nên dần dần anh sinh ra hận, anh hận Tử Huyên cướp mất
trái tim và lý trí của mình. Anh lúc này thấu hiểu vì sao người ta có
câu nói yêu là mù quáng. Vì mù quáng nên thế giới của anh không có Tử
Huyên thì không được, nó như một khối u ác tính ăn mòn con người anh,
đến chết cũng không được dễ dàng.
Tử Linh đưa tay gạt bỏ những sợi tóc bên má của Tử Huyên, nhìn đôi môi
hơi mím của cậu mà lòng lại rục rịch. Đây là người anh yêu và cũng là
người anh hận. Anh muốn ăn cậu, muốn sáp nhập cậu vào cơ thể mình. Tử
Huyên đưa tay chạm vào những vết xanh tím trên cơ thể của Tử Huyên và
chạm tới vết sẹo nhỏ phía dưới rốn. Tự dưng nghĩ tới đứa bé phiên bản
nhỏ trong tấm ảnh mà Tử Linh dừng ngón tay trên vết sẹo lâu hơn. “Đứa
bé”, một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu anh , đứa bé là con của anh và cậu sinh ra. Nghi vấn này khiến Tử Linh rất chờ mong kết quả giám định
ADN.
Tử Huyên khẽ nhúc nhích cơ thể bởi cậu cảm thấy được một bàn tay đang
đặt lên bụng dưới của mình, như một phản xạ, cậu đẩy bàn tay kia ra và
mở mắt ra. Tử Linh nhìn bàn tay bị đẩy ra rồi nhìn Tử Huyên đang nhìn
chằm chằm vào mình với vẻ mặt mờ mịt và nghi vấn. Đúng, nét mặt nghi
vấn, không lẽ đêm qua cậu uống rượu say và nói ra điều gì không đúng ư?
Tử Linh cau mày:” Em có điều gì muốn hỏi?”
Tử Huyên xoay mặt đi hướng khác:” Dù em hỏi thì anh sẽ trả lời sao? ”
” Phải xem câu hỏi đó là gì?” Tử Linh đưa tay xoay mặt Tử Huyên lại, đây là lần đầu tiên sau khi Tử Huyên bị đưa trở về, hai người có cuộc nói
chuyện nhiều nhất.
” Vậy thì không cần nữa, em biết anh sẽ không trả lời” Tử Huyên cũng không tin tưởng Tử Linh sẽ trả lời vấn đề mình muốn hỏi.
” Con trai em tên Tử Tuyên ?!” Lời Tử Linh bên tai khiến cơ thể Tử Huyên cứng ngắt, làm sao anh ấy biết Tiểu Tuyên, đầu Tử Huyên ong ong.
” Con trai em và tình nhân yêu dấu của em tối hôm qua vừa xuống sân bay, em muốn đứa bé hay muốn tình nhân kia của mình còn sống”. Tử Linh lạnh
giọng, cả người xoay chuyển đẩy người nằm trên Tử Huyên. ”Hử, em sẽ chọn ai?”
“Mac Nhã không phải là tình nhân của em ” Tử Huyên vội vàng trả lời, nếu vì cậu mà Mạc Nhã gặp nguy hiểm thì cậu sẽ cảm thấy mình có lỗi với anh ấy nhiều lắm. Bảy năm qua cậu đã nghĩ anh sẽ không còn nhớ đến cậu hay
đoạn nghiệt duyên kia, nhưng khi gặp lại cậu mới nhận ra, hóa ra nghiệt
duyên kia chưa từng bị cắt đứt; không chỉ vậy Tử Linh còn hận cậu. Cậu
nghĩ không lẽ sự chạy trốn của mình là sai lầm. Thời gian qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều, có quá nhiều câu hỏi được đặt ra. Cậu quyết định phải
nói chuyện thẳng thắn với anh, nếu không cậu cảm thấy vô cùng bức rứt,
bất an.
” Con trai em, hay phải nói là con trai của chúng ta nhỉ, tại sao em lại giấu diếm sinh nó ra một mình” Tử Huyên nhìn thấy sự tự tin trong mắt
Tử Linh. Cậu chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy anh nói tiếp. “Trong số
những người bạn ở Mỹ của anh cũng có người đã sinh con, một vài người
tạo ra tử cung trong cơ thể, có người thì có tử cung ẩn. Để anh nói nhé, em là một người song tính ẩn có tử cung ẩn như người đó. Cái này vốn
rất hiếm có, nhưng anh không ngờ anh lại may mắn có được một báu vật như em”
“Song tính ẩn?” Có cái tên gọi này sao, Tử Huyên ngơ ngác nhấn mạnh cái
từ này, như vậy ngoài song tính ẩn còn có song tính bộc lộ sao? Có điều
Tử Huyên không ngờ trong tương lai gần, gia đình mình cũng có một thành
viên là người song tính mang theo bộ phận sinh dục của cả nam và nữ.
Tử Linh nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Tử Huyên không hiểu sao lại thấy thằng nhóc này là cha của một đứa nhỏ mà vẫn còn giữ được nét mặt đáng yêu
như vậy, anh cúi đầu hôn xuống đôi môi của Tử Huyên. “Cảm ơn em đã sinh
con ra.” Tử Huyên đón nhận nụ hôn dịu dàng của Tử Linh, khi nghe lời nói cảm ơn của Tử Linh thì cảm thấy nhói đau, cậu sợ thế gian này sẽ chối
bỏ đứa bé vì đứa bé được sinh ra từ tình yêu sai lầm của hai người. Nghĩ tới đây Tử Huyên chợt rơi nước mắt, cậu không biết là có phải cậu sai
lầm hay không? Đứa bé đầu tiên của đời trước thì nhẫn tâm bỏ đi sinh
mệnh của nó, đứa bé đầu tiên của đời này sinh ra chỉ sợ bị coi là quái
vật.
Tử Linh nhìn Tử Huyên khóc mà đau sót, vì cái gì em ấy lại khóc, anh lấy tay lau nước mắt của Tử Huyên: “Vì sao em khóc?”
“Em… Em … không nên sinh nó ra.” Lời Tử Huyên nói ra khiến bàn tay Tử
Linh dừng lại ở trên không trung. Nhưng anh không trả lời mà nhìn thẳng
vào mắt của Tử Huyên, vì anh biết Tử Huyên còn muốn nói nữa. “Nó sẽ bị
mọi người nguyền rủa, khinh bỉ.”
“Ai nói nó sẽ bị nguyền rủa và khinh bỉ? Ai dám nói, anh sẽ giết kẻ đó.” Tử Linh giận dữ nói.
“Anh, chúng ta có phải anh em ruột không?” Tử Huyên quyết định hỏi ra
nghi vấn mà tối hôm qua cậu đã nghe được trong lúc anh say, cậu rất hy
vọng những gì anh nói là thật, nếu hai người không phải là anh em ruột
thì cậu sẽ ở bên anh không rời anh, nếu hai người thật sự là anh em cùng mẹ cùng cha thì cậu quyết phải rời anh mà đi, hai người sẽ không bao
giờ có kết quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT