Từ ngày thiếu niên nói sẽ giúp Tử Huyên trốn thoát đã hơn một tuần. Tử
Huyên thấy thật lạ là từ đó không còn thấy bóng dáng cậu ta. Cậu đã nghi ngờ anh biết kế hoạch của cậu ta. Tử Huyên rất muốn hỏi Tử Linh nhưng
mỗi lần anh xuất hiện là lại đè cậu ra làm chuyện kia. Cậu không hiểu vì sao anh lại đối xử tệ với cậu như vậy, là vì cậu bỏ trốn sao. Tử Huyên
đau đầu suy nghĩ lý do mà không ra, cậu cũng lo lắng cho con trai Tiểu
Tuyên. Tử Huyên nghiêng người nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào căn
phòng tối tăm. Tử Huyên nhớ đến sự che chở của anh khi còn nhỏ, nụ cười
tỏa sáng của đứa bé. Nếu mỗi ngày chỉ có ăn và làm chuyện đó chắc cậu sẽ sớm hỏng mất, điều đáng lo là sẽ có một đứa nhỏ lại xuất hiện.
…
“Chúng ta đi tìm ba ba cháu sao chú Mạc.” Một đứa bé xinh xắn ngọ nguậy
cái đầu trên vai một người thanh niên. Nơi họ đang đứng là sân bay. “Ừ”. Thanh niên nhìn dòng người tấp nập, sau đó tự lầm bầm lầu bầu. “Tôi đã
trở lại”
Ngày đó, Mạc Nhã đợi mãi không thấy Tử Huyên trở về thì lo lắng, sau khi dỗ dành đứa nhỏ đi ngủ thì anh đi đại sảnh khách sạn tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả. Sau ba ngày tìm khắp Seorak mà không có kết quả thì
cậu tìm gặp người quản lý khách sạn. Khi xem tới đoạn video ngày đầu
tiên, anh nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đi theo anh và Tử Huyên
rồi đứng lâu tại nơi gần phòng hai người, khi Tử Huyên bước xuống bãi
đậu xe thì người đó cũng đi ngay sau. Kích chọn hình ảnh của người đó
thì Mạc Nhã vô cùng ngạc nhiên, đó là phiên bản nhỏ của Tiểu Tuyên.
Mạc Nhã thở dài, không ngờ người đàn ông của Tử Huyên lại là một người
đàn ông thành đạt, dù trong bảy năm hai người không hề nói về quá khứ
của nhau, nhưng chuyện Tử Huyên nuôi dưỡng đứa bé thì có thể thấy cảm
tình của cậu sâu sắc như thế nào, chỉ là không rõ vì sao cậu lại bỏ đi.
Ngày đó, Mạc Nhã nhờ quản lý tìm kiếm thông tin người đó thì biết được
đó là một doanh nhân nổi tiếng, họ vừa mới đi ra sân bay cách thời điểm
Mạc Nhã xem đoạn video là 10 tiếng đồng hồ.
Mạc Nhã cúi đầu nhìn Tử Tuyên, làm thế nào để đến gần khu nhà của cha
đứa nhỏ đây. Người đàn ông đó khi nhìn Tử Huyên trong mắt là thù hận,
Mạc Nhã rất lo lắng cho tình cảnh của Tử Huyên bây giờ.
“Chú à, chú bảo ba cháu trở về nhà. Tại sao ba cháu không dẫn cháu theo.” Tử Tuyên ngó nghiêng xung quanh và nhìn chú Mạc.
“Vì có việc quá gấp nên ba cháu không kịp bảo cháu, chẳng phải bây giờ
chúng ta cũng đến tìm ba cháu và người nhà ba cháu sao?” Mạc Nhã an ủi
đứa nhỏ. Nói thì dễ dàng chứ biết đâu mà tiếp cận được khu nhà của những người giàu chứ.
“Cháu sẽ được người nhà ba cháu thích đúng không?” Đứa bé ngây thơ nhìn Mạc Nhã.
“Ừ”. Mạc Nhã xoa đầu đứa nhỏ.
….
“Tình nhân và con trai của em trai cậu vừa mới xuống sân bay đó.” Chu
Mạnh lười biếng trên sô pha nhìn người bạn đang uống từng ly rượu. Trên
tay người bạn là ảnh của đứa nhỏ, một phiên bản nhỏ của Tử Linh. “Có cần tôi kiểm tra ADN của đứa bé đó không?”
“Được.” Tử Linh rót vào miệng từng ly rượu đỏ. Mắt Tử Linh chăm chú đứa
bé trong bức ảnh. Thật sự là rất giống, đứa bé là phiên bản nhỏ của anh
không sai. Từ thông tin Chu Mạnh cung cấp, đứa bé được sinh ở một bệnh
viện tư nhân, người sinh sử dụng giấy tờ giả cho nên cần thời gian để
xác minh. Một tia hiểu rõ hiện ra trong đầu Tử Linh rồi lại biến mất. Tử Linh mỉm cười và tiếp tục uống rượu.
“Tình nhân của em cậu rất hợp ý tôi. Nếu cậu đã giữ em cậu chặt rồi thì
để người kia là đồ chơi cho tôi đi.” Tiếng Chu Mạnh cắt đứt động tác
đang uống rượu của Tử Linh.
“Cậu có hứng thú với cậu ta? Sao cũng được, chỉ cần cậu ta không có quan hệ với Tử Huyên là được.” Tử Linh nhún vai rồi tiếp tục uống rượu.
“Ha ha” Chu Mạnh mỉm cười, hai mắt sáng trong nhìn người thanh niên trong ảnh.
….
Tử Linh bước chân loạng choạng vào nhà, người giúp việc chạy lại tính đỡ anh trở về phòng nhưng lại bị anh hất mạnh tay. Người giúp việc cũng
chỉ đứng nhìn anh bước lên trên tầng, họ được lệnh không được bước lên
trên đó nửa bước dù có việc gì, vì vậy họ chỉ có bổn phận là đứng nhìn
ông chủ say khướt đi lên phía trước.
Tử Linh đẩy mạnh cánh cửa phòng Tử Huyên, bốn mắt nhìn nhau trong chốc
lát. Tử Linh bước chân loạng choạng tới gần giường Tử Huyên. Anh nhẹ
nhàng mỉm cười với Tử Huyên và ôn nhu hôn cậu. Tử Huyên ngạc nhiên với
cử chỉ ôn nhu này của anh. Đúng rồi, có lẽ là vì anh say rượu nên mới
ôn nhu với cậu thôi, khi tỉnh lại anh sẽ lại tàn phá cậu ác liệt.
Tử Linh nhìn những vết xanh tím chi chít trên cơ thể trắng nõn của Tử
Huyên, anh hôn nhẹ lên nó như muốn làm nó biến mất. Tử Huyên lâu nay đều bị anh tàn ác đụng chạm, sự đụng chạm nhẹ nhàng khiến cậu giật giật cơ
thể. Tử Linh nỉ non bên tay Tử Huyên: “Anh yêu em”… “Đừng bỏ anh lại”
Tử Huyên lắc lắc mình tránh sự âu yếm của anh. “Chúng ta không được, anh, chúng ta không được.”
“Vì sao không được?” Tử Linh ngước đôi mắt trong veo nhìn Tử Huyên,
trong đôi mắt là ngập tràn khó hiểu và tình dục bỏng cháy. Tử Huyên cảm
thấy một trận tê dại khắp cơ thể, cậu quay mặt đi hướng khác.
“Chúng ta là anh em ruột.”
“Ai bảo chúng ta là anh em ruột” Tử Linh nói rồi lại cúi đầu xuống hôn
môi Tử Huyên. Tử Huyên đang ngạc nhiên vì câu nói của anh nhưng không
thể hỏi thêm vì cậu không còn sức để tiếp tục truy vấn lời anh vừa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT