“Anh, chúng ta có phải anh em ruột không?”

Lời Tử Huyên nói khiến Tử Linh trầm mặc. Anh nhìn Tử Huyên và nói: “Anh đã hứa sẽ không nói về điều này, câu hỏi của em, anh không thể trả lời.”

“Vì sao không thể nói.” Thực ra Tử Huyên rất muốn nói rằng: “Nếu anh là anh trai ruột của em, thì chúng ta không thể ở bên nhau. Nếu chúng ta không phải là anh em ruột thì em sẽ ở bên anh trọn kiếp này.” Nhiều khi Tử Huyên thật hận mình không thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình. Tại sao vào những lúc quan trọng thì bản thân lại có thể bị chướng ngại giao tiếp gây khó dễ cơ chứ.

“Em thật sự muốn biết sao? Nếu anh nói ra, em sẽ ở bên anh không?’ Tử Linh vuốt ve bờ môi của Tử Huyên thì thào. Sao anh không biết cái tên huyết thống kia chính là rào cản của hai người cơ chứ. Anh đã hứa với ba mẹ không để lộ chuyện này tới người thứ ba, nhất là với Tử Huyên, nhưng anh ích kỷ, anh muốn Tử Huyên ở bên mình mà không bị bất kỳ một ràng buộc cản trở nào cả. Khi vừa nói ra lời này, Tử Linh nhắm mắt, khi mở mắt ra thì nhìn thẳng vào Tử Huyên nói.

“Em muốn biết.” Ánh mắt Tử Huyên tràn đầy sự khẳng định.

Tử Linh thở dài và nói: “Chúng ta không phải là anh em ruột.” Xin lỗi ba mẹ, con không thể giữ lời hứa với hai người. Con sẽ bảo vệ Tử Huyên.

“Thật sự?” Tâm gan Tử Huyên như chờ đợi câu nói này của anh. Hai người thật sự không phải ruôt thịt, nề nặng nỗi đau trong suốt thời gian qua như chỉ chờ đợi câu nói này mà tan biến. Nước mắt Tử Huyên không tự chủ mà rơi.

Tử Linh vội vàng lấy tay lau đi giọt nước mắt của Tử Huyên: “Đừng khóc, là anh không đúng. Anh sai rồi.” Tử Linh không biết vì sao Tử Huyên khóc lóc, không lẽ vì anh đã che giấu sự tình nên cậu khóc hay sao.

“Anh, chúng ta thật sự không phải ruột thịt. Làm sao có thể như vậy. Em vẫn nhớ lần đầu tiên là khi em chào đời thì mình ở bệnh viện mà.” Tử Huyên nói năng lộn xộn giữa tiếng mẹ đẻ đời này và tiếng mẹ đẻ đời trước. Tử Linh chỉ khẽ cau mày nhưng vẫn lắng nghe lời Tử Huyên nói, khi Tử Huyên xúc động thường hay lộn xộn giữa hai ngôn ngữ với nhau, cũng chỉ có Tử Linh là người biết được điều này mà thôi. “Nhưng em vui lắm, chúng ta có thể ngẩng cao đầu mà sống bên nhau, không sợ bị người ngoài nói loạn luân.”

Tử Linh nhẹ nhàng ôm Tử Huyên, bàn tay khẽ vỗ về lưng Tử Huyên. Anh nghe Tử Huyên tiếp tục nói: “Anh, em thích anh từ khi còn bé, em không biết lúc đó là khi nào. Chỉ khi nhận ra thì đã là rất lâu sau này.”

Chờ đợi Tử Huyên nói hết những lời mình muốn nói, Tử Linh mới nói: “Nếu biết trước điều em kiêng kị, anh nhất định sẽ nói cho em biết chuyện này từ trước. Xin lỗi. Là anh đã sai. Là anh đã bỏ lỡ thời gian bảy năm qua.”

Cả hai nhìn nhau, dường như mọi điều muốn nói cả hai đã nói với nhau trong ánh mắt mình trong giây phút này. “Anh, cha mẹ em là ai?” Tử Huyên đột ngột hỏi về vấn đề này. Lời vừa nói xong, cậu cảm nhận được cơ thể Tử Linh chợt cứng.

“Em muốn tìm họ?” Tử Linh quay mặt đi nhìn nơi khác, một lúc sau mới nói. “Người sinh ra em là một người đàn ông.”

Tử Linh cảm nhận Tử Huyên khẽ giật mình, cũng phải thôi, ai có thể ngờ bản thân mình được một người đàn ông sinh ra cơ chứ, lại còn được di truyền khả năng đó. Nhưng Tử Linh lại cảm thấy vui vẻ, vì di truyền này mà hai người sẽ càng gắn bó hơn trong tương lai, Tử Linh quyết định ít nhất hai người cũng phải có thêm 2 đứa nhóc nữa. “Còn người cha kia của em là anh trai của ba em. Em ra đời là kết quả của loạn luận.”

Tử Linh biết những lời mình nói ra sẽ khiến Tử Huyên sốc thế nào, chính vì hai chữ này mà Tử Huyên đã bỏ trốn anh. Giờ phút này, Tử Linh cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông kia khi người ông ta yêu thương nhất bỏ đi. “Thật may mắn vì em vẫn còn sống.” Tử Linh khe khẽ thở dài nói. “Người ba sinh ra em cũng từng bỏ trốn, nhưng người đó không hề may mắn khi sinh ra em đã bị rong huyết, khi được đưa tới bệnh viện thì đã không còn kịp. Lúc đó mẹ của anh bị tai nạn, đứa em trai chưa kịp ra đời đã mất…

Vào lúc cuối đời, một người sắp chết và một người mất đi đứa con, cả hai người đó lại ăn ý với nhau đến lạ kỳ. Người ba đó đã trao em cho ba mẹ anh và mong muốn em có cuộc sống bình yên. ”

Tử Linh dịu dàng nhìn vào trong mắt Tử Huyên. “Người cha kia của em. Ông ấy không may mắn như anh. Ông ấy không hề biết ông ấy có đứa con là em. Cả cuộc đời của ông ấy đều đau khổ vì người ông ấy yêu đã mất đi, ông ấy còn không nghĩ tới đứa bé đã mất kia vốn dĩ không phải là con trai ông ấy. Anh đã hứa với ba mẹ sẽ không cho em biết bí mật này. Nhưng nếu vì giữ bí mật mà anh cũng sẽ đau khổ cả đời vì không có em. Cho nên anh sẽ không che dấu em chuyện này nữa. Nếu em muốn đến gặp ông ấy, anh sẽ dẫn em đi.”

Tử Huyên trầm mặc nghe lời Tử Linh nói, cậu không thể ngờ được sự thật về mình là kết quả của một cuộc tình như vậy. Tử Huyên ôm chặt Tử Linh. “Anh, anh, anh”. Giờ phút này bao nhiêu lời Tử Huyên nói đều không thể thốt ra lời. Tử Linh dường như cũng hiểu cảm nhận của Tử Huyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play