"Vì sao em đã nói yêu anh mà còn hẹn hò với người khác."
Tử Linh gục đầu lên vai Tử Huyên mà nói. Anh đau khổ nghĩ rằng Tử Huyên
không chấp nhận mình vì lý do huyết thống, nhưng hôm nay chứng kiến em
vui vẻ với người kia khiến anh cảm thấy bản thân sai lầm rồi, lời nói
ngày đó không phải là Tử Huyên nói yêu mình mà có thể có nghĩa khác.
Nghĩ vậy lòng anh tràn đầy sự khó thở. Anh không muốn người bên Tử Huyên là người khác.
Tử Huyên vừa nghe anh nói thì nhớ đến mình vừa gặp Tuấn Bình. Không lẽ
là anh nghĩ mình và người đó hẹn hò. Dù rằng vừa nghe anh nói thì cậu đã vô cùng hạnh phúc nhưng lòng cậu đang tự hỏi nếu anh ghen thì tốt nhưng nếu anh hiểu sai cũng tốt. Cậu đẩy anh ra khỏi người mình.
"Đó là người em yêu đó. Thì sao nào?" Tử Huyên bước đi trở về phòng mình nhưng chưa được mấy bước thì bị kéo lại.
"Anh không cho phép. Em là của anh." Tử Linh giận dữ kéo Tử Huyên lại
bên người. Anh cúi đầu hôn trụ cậu, nụ hôn bá đạo khiến cả cơ thể cậu
mềm nhũn. Tử Linh vừa hôn vừa đưa một tay nắm hai tay Tử Huyên lên cao,
một chân đặt giữa hai chân Tử Huyên chấn trụ sự phản kháng của cậu. Một
tay không nhàn rỗi mà sờ khắp mọi nơi trên cơ thể cậu. Mỗi một cái sờ
soạng đều đem Tử Huyên cảm giác thích thú. Khi nụ hôn kết thúc cũng là
lúc cậu phát ra một tiếng rên nhẹ.
Tử Linh vừa chạm đến phía dưới vừa nói bên tai Tử Huyên: "Phía dưới em
đã có cảm giác, là vì em nhạy cảm hay vì em được kẻ đó điều giáo mà
thành." Trong lòng Tử Linh đang buồn bực, không lẽ ngày đó cậu phản ứng
thích thú cuồng nhiệt không phải vì thuốc mà vì cơ thể cậu đã quen với
việc đó. Nghĩ vậy anh càng không thương tiếc trà đạp mạnh bạo phía dưới
Tử Huyên khiến cậu rên rỉ càng lớn.
Tử Huyên cảm thấy cơ thể phản bội đã đủ buồn bực, nghe lời anh nói mà
chỉ có thể ngậm bồ hòn. Cậu cảm nhận anh đang vô cùng tức giận, nhưng
cậu không giải thích, để anh hiểu lầm mà buông tha đoạn nghiệp duyên này là tốt nhất. Dù hai người trở mắt cũng được.
Nhưng Tử Huyên không thể ngờ hành động của mình khiến Tử Linh như con
thú bị thương, dù cậu phản kháng bao nhiêu thì anh càng bạo ngược trên
cơ thể cậu bấy nhiêu. Ngay khi Tử Huyên vừa đạt cao trào lần đầu thì Tử
Linh đẩy ngay vật nam tính của cậu vào hậu huyết khiến cậu thét
lên..Nước mắt cậu đau xót chảy xuống ướt đẫm chiếc gối cùng từng đợt
tiến công của anh. Cậu nghĩ chỉ sau lần này anh sẽ chán cậu và bỏ qua
cậu. Nghĩ vậy cậu nở một nụ cười chua sót. Nụ cười này rơi vào trong mắt Tử Linh lại khiến anh nghĩ rằng Tử Huyên đang nghĩ tới người kia. Anh
càng tức giận mà trút giận lên cơ thể Tử Huyên.
Tử Huyên lúc đầu bị đau nhưng rồi cơ thể dần có cảm giác thích thú.
... (Đoạn H đã bị cắt bỏ, mời bạn đọc tại https://meomoon86.wordpress.com/)
Tử Linh mỉm cười nhìn người đang chìm
trong dục vọng mà càng thêm xinh đẹp. Anh vừa nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn
khiến Tử Huyên mãnh liệt chìm sâu trong khoái cảm tình dục của bản thân
mình.
....
Tử Huyên mở đôi mắt, cảm giác bên người vẫn còn đau, không chỉ vậy, vật
nam tính của anh vẫn ở bên trong mình. Tử Huyên quay mặt nhìn sang Tử
Linh, anh đang ngủ say. Tử Huyên đưa tay lên chạm vào đôi mắt, đôi môi
của anh. Ngày hôm qua cậu không phải hoàn toàn không biết gì, cậu biết
mình và anh làm những gì, sự tuyệt diệu đó khiến cậu vừa vui sướng cũng
vừa đau khổ. 'Anh, em xin lỗi' Trong bụng cậu là ngàn lời xin lỗi.
Tử Linh mở đôi mắt to nhìn thấy Tử Huyên đang nhìn mình mỉm cười, đôi
mắt tròn xoe vẫn còn đỏ hoe. Tử Linh thấy Tử Huyên mỉm cười thì trái tim đập thịch mãnh liệt. Tử Linh cũng mỉm cười nhìn Tử Huyên. Hai người cứ nằm trên giường ngắm nhìn nhau.
"Anh, em muốn ăn." Tử Huyên sau một lúc nhìn chằm chằm anh thì nói.
"A, em chờ anh nhé, anh sẽ làm bữa sáng cho em ngay." Ngay khi vừa tính
đứng dậy thì Tử Linh phát hiện ra vật kia vẫn còn nằm trong người bình
thì ngại ngùng nhìn Tử Huyên. Tử Huyên "ưm" một tiếng khiến bộ vị nào đó của Tử Linh lại cứng lên.
"Anh". Tử Linh nhìn Tử Huyên với ánh mắt xin lỗi.
Tử Huyên gật đầu. "Em cũng muốn".
Tử Linh mỉm cười và tiếp tục một buổi sáng sắc tình với Tử Huyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT