Cả một đêm và buổi sáng cuồng nhiệt khiến
Tử Huyên mệt mỏi ngủ nguyên một ngày. Khi cậu mở mắt ra thì trong phòng
không còn anh. Cậu biết anh đang làm bữa tối. Nghĩ lại đêm qua mà trái
tim cậu đập mạnh.
Tử Huyên nằm vắt tay lên trán. Cậu phải rời xa anh, hai người không thể
sai lầm rồi lại nối tiếp sai lầm. Bây giờ việc cần làm anh thả lỏng suy
nghĩ và trói buộc. Khi đó cậu sẽ tìm sơ hở để bỏ trốn tới nơi anh không
biết. Cậu có thể tới Châu Âu hoặc Mỹ, nơi đó có lẽ anh sẽ khó tìm tới.
Nghĩ vậy nên Tử Huyên tự vạch ra một kế hoạch cho mình, cậu không tính
để người khác biết việc của mình.
Tử Linh bước vào phòng thì thấy Tử Huyên vẫn nằm trên giường với tư thế
một tay vắt trên trán, anh hướng Tử Huyên bước tới gần, trên tay là một
khay bữa tối.
“Em ăn chút gì đi”. Đặt khay đồ ăn trước mặt Tử Huyên, Tử Linh dịu dàng nâng đỡ Tử Huyên dậy. Tử Linh cảm nhận Tử Huyên hơi cứng người, trái
tim anh cũng thắt lại, nhưng khi ánh mắt anh nhìn vào Tử Huyên chỉ thấy
Tử Huyên đang cúi đầu nhìn thức ăn. Nói thực giờ phút này Tử Linh cũng
rối rắm, anh sợ Tử Huyên giận dữ với anh. Tuy rằng đêm qua có cưỡng ép
nhưng sáng nay hai người rõ ràng là người tình ta nguyện.
Tử Huyên sau khi được Tử Linh nâng người ngồi dựa vào thành giường thì
nâng mắt nhìn Tử Linh rồi lại cúi đầu nhìn đồ ăn trên khay, đây đều là
những món ăn mà cậu thích. Tử Huyên cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng, vì
kế hoạch của bản thân đã vạch ra thì cái bụng cũng không cần phải chịu
khổ. Tử Huyên ăn từng chút một, Tử Linh ngồi bên cạnh mà an lòng. Chỉ
cần Tử Huyên không chê đồ ăn của anh làm là tốt rồi.
….
“Đây là những thứ cậu cần, cậu tính đi du lịch hè này sao mà làm hộ
chiếu, lại còn cả một cái hộ chiếu giả nữa chứ.” Diêu Kha ngạc nhiên khi Tử Huyên nhờ mình làm giúp hộ chiếu và visa. Tử Huyên nhận được hộ
chiếu từ tay Diêu Kha thì rối rít cảm ơn, “Muốn làm một chuyến không?”
“Không, thời gian đó tôi ở lại tán tỉnh mấy em còn vui hơn.” Diêu Kha
lắc đầu nói. Mấy hôm trước cậu đã nhắm tới một em gái hot girl rồi, hè
này cậu phải giành thời gian bên em ấy.
Tử Huyên nhìn ánh mắt gian xảo của Diêu Kha mà thầm thở dài cho cô gái
nào đó sắp không may, những cô gái Diêu Kha quen biết tuy đều xinh đẹp
nhưng cũng là những cô gái có tham vọng muốn leo lên đổi đời từ cậu công tử hắc bang này, có rất nhiều đều là những người ăn chơi. Tử Huyên cũng ngạc nhiên khi thấy Diêu Kha rõ ràng là playboy mà lại chưa từng có ý
định với mấy cô gái ngây thơ, ngoan hiền. “Mình về đây.” Tử Huyên chào
tạm biệt Diêu Kha, mấy ngày tới Tử Linh có chuyến công tác đi tỉnh khác, Tử Linh sẽ mang cậu đi cùng, vì vậy cậu có thể có cơ hội bỏ trốn từ
chính chuyến đi này.
Tử Huyên nhớ tới từ khi hai người phát sinh mối quan hệ xác thịt cũng
đã mấy tháng, hầu như ngày nào hai người cũng lên giường. Cậu không thể
không cùng anh phát sinh quan hệ, cậu hiểu anh bá đạo như thế nào, dù
cậu có phản kháng thì anh cũng sẽ không từ bỏ, thay vì phản kháng thì
cậu cùng anh sống mấy tháng hạnh phúc vậy, dù sao hai người từ đây sẽ
không còn bất kỳ mối liên hệ nào cả. Nghĩ tới đây cơ thể cậu lại có chút phản ứng, chỉ cần nghĩ tới anh là cậu lại vậy, Tử Huyên cười giễu trong lòng, bản thân mình quả thật dâm đãng, dù là đời trước hay đời này,
mối tình đầu của cậu đều là người không nên yêu.
Khi Tử Huyên về nhà nhưng Tử Linh chưa về. Tử Huyên theo thói quen bước
vào phòng mình và tìm nơi cất kín giấy tờ không để anh biết. Cậu kẹp vào một vỏ sách mà bên trong trống giỗng, nhìn bề ngoài thì giống như quyển sách nhưng bên trong lại chỉ có giấy tờ và thẻ tín dụng, tất cả đều
mang tên cậu, đây là tài sản cậu sử dụng tiền góp lại để đăng ký làm thẻ tín dụng, anh Tử Linh cũng không hề biết điều này. Sau khi xong xuôi
cất cẩn thẩn đồ đạc, Tử Huyên leo lên giường nhắm mắt.
Tử Huyên bị đánh thức bởi cơ thể phản ứng, không cần nhìn cậu cũng biết
người đang âu yếm cậu kia là anh. Tử Huyên rất nhanh mở mắt và phối hợp
với anh. Thôi thì cứ để bản thân sa đọa trong những ngày tháng ngắn ngủi này. Tử Linh thấy Tử Huyên tỉnh dậy thì vui vẻ lắm, mấy tháng qua Tử
Huyên cũng dần thích nghi với anh, điều này làm anh vô cùng vui sướng.
Dù biết ngày mai hai người phải dậy sớm đi ra sân bay nhưng anh vẫn muốn lưu lại trên người Tử Huyên dấu vết của mình. Hai người chìm đắm trong
khoái cảm cũng như suy nghĩ của riêng mình đến tận nửa đêm. Tử Huyên mệt nhoài nằm ngủ mơ màng, Tử Linh đêm nay vận động nhiều hơn mọi lần khiến cậu nhiệt tình mà đáp lại. Cậu cần ngủ để có sức cho ngày mai, ngày mai cậu và anh sẽ không có liên hệ nào nữa, nghĩ vậy hốc mắt cậu lặng lẽ
rơi một giọt nước khi cả hai đạt cao trào cũng là lúc cậu chìm trong hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT