Những ngày sau đó, Tử Linh vẫn đối xử bình thản với Tử Huyên nhưng Tử Huyên thì luôn tìm cách tránh mặt anh. Tử Linh trong lòng vô cùng khó chịu nhưng biết mình không thể quá dồn ép Tử Huyên. Vì vậy anh cũng chỉ bất đắc dĩ mỉm cười đối với hành vi trốn tránh đó của cậu.

Tử Huyên sau mấy ngày khỏe mạnh thì lại đi học. Diêu Kha vừa thấy cậu thì hỏi han, Diêu Kha nói mấy lần tính đến nhà cậu thì toàn bị ông anh kết nghĩa tóm đi phụ giúp ổng nên chỉ có thể chờ cậu đến trường để hỏi. Tử Huyên nhìn Diêu Kha sốt sắng thì kể lại chuyện xảy ra hôm gặp Tuấn Bình và chuyện ở quán bar gay, kể cả chuyện mình bị hạ dược và phát sinh quan hệ cũng nói, chỉ duy người cùng mình làm là ai thì cậu không nói. Hai người vốn thân thiết nên những chuyện này nói là bình thường cũng như Diêu Kha hắn lên giường với cô gái nào cậu cũng rõ như bàn tay.

Diêu Kha vừa nghe xong câu chuyện thì mặt biến sắc, cậu biết quán bar đó cũng như người áo đen ra lệnh bắt Tử Huyên cho lão dữ tợn kia, bởi người đó là người anh em kết nghĩa với cậu. Hôm đó cậu tới tìm anh thì biết anh và người đó đang tức giận vì một kẻ bỏ chạy, thật không ngờ người đó lại là thằng bạn thân của mình. Diêu Kha suy nghĩ trong lòng sẽ tính toán chuyện này lên ai kia.

“Bây giờ ông ổn không? Có cần tôi tìm kẻ làm ông tẩn một trận không?”

Tử Huyên lắc đầu, người đó là Tử Linh sao có thể ổn được, nhưng nếu Diêu Kha tìm người đánh anh thì cậu sẽ đau hơn bản thân bị thương. Diêu Kha nhìn cậu lắc đầu thì cũng không nói gì. Hôm nay hai người trốn học trèo lên sân thượng ngồi nhìn bầu trời và nói chuyện. Tính ra cũng hơn một tuần cậu nằm ở nhà rồi.

“Cảm giác làm chuyện đó với đàn ông thế nào? Thật sự thích hơn phụ nữ không?”

Vừa nghe thấy câu hỏi tò mò của Diêu Kha thì cậu trầm ngâm, rốt cuộc thích không? Cậu nhớ hôm sau tỉnh giấc thì trừ đau và đau thì không cảm thấy gì khác. Tử Huyên sau một hồi trầm ngâm mới lắc đầu nói không biết.

Diêu Kha nghiêng người chồm tới bên cạnh Tử Huyên nói:

“Sao lại không biết? Nói vậy là thích hay không thích?”

“Sao cậu hỏi vậy? chán phụ nữ?”

Tử Huyên nghiêm túc nhìn người bạn playboy của mình. Diêu Kha nằm ngửa lại đưa tay lên và nhìn xuyên qua những ngón tay.

” Có người muốn tôi chơi anh ta. Anh ta là gì tôi không rõ nhưng tôi nghĩ anh ta là thụ. Anh ta nói quan hệ với đàn ông thích hơn phụ nữ, một play boy mà chưa từng có quan hệ với đàn ông mà chỉ có với phụ nữ thì chưa thể nói là play boy được.”

Tử Huyên giật giật gân xanh trên trán, cực phẩm nào đang tính biến cong thằng bạn mình vậy. Cậu nghe Diêu Kha thở ngắn thở dài mà cũng não lòng. Bản thân cậu đang đủ bế tắc với chuyện của cậu. Cậu thích anh nhưng không muốn phá vỡ luân thường đạo lý. Bây giờ hai người sai lầm thì nên dừng lại, nhưng rõ ràng anh không hề muốn mọi việc dừng lại ở đó. Trước kia cậu sao không biết anh lại thèm khát cậu đến vậy.

Tử Huyên ôm tâm tư rối rắm mà mang về nhà.

Ngày hôm nay, Tử Huyên trở về nhà mà bụng đầy tâm sự, lúc này, cậu nhận được điện thoại của Tuấn Bình. “Rốt cuộc thì cũng liên lạc được với em, đã có chuyện gì xảy ra ngày hôm đó, tôi rất lo lắng em gặp chuyện. Giờ em có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi.” Có lẽ vì đang buồn bực vì những rối rắm trong lòng mà cậu tới gặp Tuấn Bình. Đứng trước một quán cà phê bình thường cậu dừng lại một chút bên cửa rồi đẩy cửa bước vào. Tuấn Bình vừa thấy cậu thì vẫy tay. Tử Huyên bước hơi nhanh tới gần người đàn ông.

“Em muốn uống gì không?” Tuấn Bình lịch sự đứng dậy đẩy ghế cho cậu ngồi xuống và hỏi cậu.

“Sao cũng được.”

Cậu trả lời qua loa. Tuấn Bình nhìn menu và gọi hai cốc sinh tố bơ. Cậu hơi có chút ngạc nhiên thì Tuấn Bình liền nói quán này sinh tố bơ rất ngon.

Hai người nói chuyện mà không hề hay biết có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. Tử Linh vô cùng tức giận. Hôm nay anh về sớm muốn làm bữa tối cho Tử Huyên. Nhưng vừa về tới gần nhà thì thấy Tử Huyên vội vàng bước vào xe buýt, anh tò mò phóng xe đi theo. Kết quả anh thấy cậu và một người đàn ông nói cười trong quán cà phê, ánh mắt người đàn ông khao khát sao anh không nhận ra được. Anh cứ ngồi trên xe mà hình dung hai người nói chuyện với nhau. Đã ba tiếng đồng hồ hai người đó chưa có dấu hiệu chấm dứt. Tử Linh lấy điện thoại gọi cho Tử Huyên hỏi đang làm gì thì nhận được câu trả lời đang ở cùng bạn. Tử Linh cứ như vậy ngồi chờ trong xe gần 3 giờ đồng hồ mới đi theo Tử Huyên về nhà.

Tử Huyên về tới nhà thì thấy đèn chưa bật, điều này chứng tỏ anh chưa về. Nhưng ngay khi cậu vừa bước chân qua cánh cửa thì bị một lực đẩy vào tường. Một nụ hôn sâu khiến cậu bất ngờ cứ như vậy mà được thực hiện. Tử Huyên gần như không thể phản kháng bởi tứ chi bị kìm hãm bởi người đối diện. Chỉ đến khi cậu sắp ngất mới được người đó thả ra.

“Vì sao em đã nói mình yêu anh mà lại còn hẹn hò với người khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play