Tử Linh thức giấc nhìn Tử Huyên đang nằm trong lòng mình, khát khao mấy lâu nay đã thực hiện được nhưng dù vậy những kẻ đã làm vậy với Tử Huyên không ai có thể thoát được. Một tia ác độc hiện lên trong mắt anh. Anh muốn chờ đợi khi Tử Huyên mở mắt nhìn thấy anh đầu tiên, anh muốn cậu phải chấp nhận mối quan hệ của hai người từ đây mà không được chối bỏ.

Nhưng khi nhìn những dấu vết hoan ái của mình trên cơ thể Tử Huyên thì lại đau lòng, hôm qua anh đã quá mạnh mẽ xâm nhập không biết bao nhiêu lần trong cơ thể của cậu. Nghĩ vậy anh định đứng dậy bế Tử Huyên vào nhà tắm thì mới nhớ ra nơi này là quán bar nên tuy có nhà tắm nhưng cũng không tiện nghi như khách sạn. Nhìn đồng hồ mới gần 8 giờ, Tử Linh nghĩ Tử Huyên sẽ không thức dậy sớm, nghĩ vậy nên Tử Linh mặc lại quần áo cho cả hai và bế Tử Huyên đang ngủ say ra xe về nhà.

Tử Huyên sau một đêm cuồng nhiệt mà mệt mỏi, khi cậu tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ quen thuộc của mình. Nếu không phải cả người không khỏe và địa phương phía dưới còn đau thì cậu sẽ tin đêm qua cuồng nhiệt với người lạ là một giấc mơ. Cậu cảm thấy cơ thể sạch sẽ chứng tỏ mình đã được tắm rửa.

Cậu cố gắng đứng dậy mà suy nghĩ mình về được nhà lúc nào thì cánh cửa phòng mở ra, mùi thơm của cháo làm bụng đói của cậu kiến nghị. Cậu nhìn Tử Linh bước đến bên mình, trên tay là một báo chát. Anh mỉm cười nhìn cậu.

"Em vẫn còn mệt nên không cần xuống giường, mọi thứ anh sẽ lo liệu."

Tử Huyên nhìn nụ cười trên môi anh mà nóng mặt. Cậu hơi nghiêng đầu quay đi nơi khác. Tử Linh sau khi đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ bên giường thì xoay người ôm Tử Huyên vào lòng và cúi đầu hôn trụ môi cậu. Tử Huyên ngơ ngác nhìn Tử Linh, sau khi biết hai người đang làm gì thì giãy dụa thoát khỏi anh. Vì hành động này mà va chạm vào vết thương bên dưới, Tử Huyên nhăn mày. Tử Linh cũng vội vàng muốn chết.

"Em sao rồi."

Tử Huyên lắc đầu nhưng khi nghe lời tiếp theo của Tử Linh thì dở khóc dở cười.

"Là anh không đúng, đêm qua đã làm nhiều lần như vậy."

"Anh vừa nói đêm qua làm nhiều là sao? Ý anh là gì?"

Đừng như suy nghĩ của cậu nhé, hai người là anh em, hai người không thể làm chuyện đó được, nếu yêu trong lòng thì còn được, nếu hai người cùng lên giường thì không thể được. Nhưng sự thật khiến trái tim cậu co thắt trong đau đớn.

"Em không nhớ đêm qua nhưng không thể không cảm nhận trên người mình có gì không đúng?"

Tử Linh mỉm cười, bàn tay chạm nhẹ lên môi Tử Huyên.

"Anh thật sự rất hạnh phúc"

Tử Huyên nhìn cả người anh tỏa sáng rực rỡ bởi nụ cười trên môi, nếu là thường ngày thì cậu sẽ rất hạnh phúc và vui thích nhưng sau những gì anh nói, dù không rõ ràng nhưng nhìn người đàn ông đang xuân tâm dạt dào trước mắt mà cảm thấy khó thở.

"Chúng ta là anh em". Tử Huyên cố gắng nói ra.

"Chúng ta là anh em thì sao? Em thích anh và anh cũng thích em. À không đó là yêu chứ không phải thích, đó là tình yêu giữa hai con người chứ không phải tình yêu gia đình."

Tử Linh đưa tay khẽ nâng cằm của Tử Huyên lên để hai người cùng chạm ánh nhìn. Anh biết ngay mà, Tử Huyên sẽ vì luân lý xã hội mà ngăn cản tình cảm của mình với anh, anh sẽ không để điều đó xảy ra.

"Anh yêu em"

Tử Linh ôm Tử Huyên cả người vào lòng, thổi khí bên tai Tử Huyên.

"Nếu không có em thì cuộc đời này sẽ không còn ý nghĩa, cha mẹ mất rồi, giờ anh chỉ còn em là người quan trọng nhất cuộc đời này. Em đừng vì những ràng buộc phàm trần mà làm con tim mình khóa lại."

"Chúng ta là phàm nhân".

Tử Huyên không đẩy anh ra nữa. Tại sao con người anh lại trở nên như vậy, cậu không muốn vì cậu mà anh đi vào con đường không lối thoát, cả hai người sẽ bị trời phạt, cha mẹ ở bên kia nhìn thấy hai người sẽ đau khổ lắm. Nghĩ vậy, nước mắt cậu chợt rơi.

"Phàm nhân, đúng ha, những quy tắc luân lý đều do phàm nhân quy định, vậy thì tại sao em lại quan tâm đến đó chứ, chúng ta hãy tạo ra quy tắc cho chúng ta."

Tử Linh không cho là vậy, chưa kể hai người vốn không hề là anh em thật, cậu cũng không muốn nói ra điều này, cậu từng hứa với cha mẹ là sẽ chăm lo cho Tử Huyên suốt cuộc đời này mà không nói cho cậu biết sự thật này. 'Suốt đời', đúng vậy hai người yêu nhau ở bên nhau không phải là sẽ là suốt đời sao, cha mẹ sẽ vui vẻ khi nhìn thấy hai người sống chung hạnh phúc bên nhau.

" Em muốn yên tĩnh một chút."

Tử Huyên đẩy Tử Linh ra, cúi đầu, hai tay vân vê vạt áo của mình.

Tử Linh thở dài nhìn Tử Huyên.

"Được rồi, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nhưng dù cậu trả lời của em thế nào thì anh cũng không buông tha em đâu. Em hãy ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi tiếp."

Tử Linh đứng dậy xoa đầu Tử Huyên và bước đi khỏi phòng, Tử Linh đứng ở cửa một lúc nhìn Tử Huyên mới đóng cửa bước đi.

Tử Huyên nhìn anh rời đi mà ngẩn người, rốt cuộc thì cậu nên làm gì. Cậu nhìn bát cháo ở trên bàn cạnh đầu giường rồi lại nhìn ra cánh cửa đóng kín. 'Dù sao thì cũng ăn đã, dù sao cũng đã là người gần 50 tuổi rồi, cần gì phải tự hành thân mình, nghĩ không được thì bỏ đi'. Tử Huyên nghĩ vậy thì vươn tay bê bát cháo và ăn từng thìa một, cháo anh nấu vốn rất hợp khẩu vị của cậu. Ăn xong Tử Huyên đặt lại bát cháo vào khay nhỏ trên bàn rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp, dù sao chuyện xảy ra cũng không thể cứu vãn. Ngủ dậy cậu sẽ suy nghĩ tiếp, tương lai vẫn còn phía trước mà không phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play