Tử Linh bước tới gần người ngã sấp nằm dưới đất, anh ngồi xổm xuống đất,
tay đưa tới gạt bỏ những lọn tóc che kín khuôn mặt. Khi nhìn thấy khuôn
mặt người nọ thì giật mình. Không nói một lời, Tử Linh nhẹ nhàng bế
người đó lên hướng căn phòng phía trong bước tới. Người bạn trừng mắt
nhìn Tử Linh bế người trong lòng gấp gáp bước đi.
"Vội gớm."
Vừa dứt lời thì cánh cửa bị đẩy ra, những người đang hùng hổ vừa nhìn thấy người đàn ông thì vội vàng xin lỗi.
" Chu tổng, xin lỗi ngài, chúng tôi không biết căn phòng này của ngài."
Người đàn ông ném mạnh ly rượu trong tay nói:
"Cút."
Những người kia vội vàng chạy khỏi căn phòng. Khi xác nhận không còn ai
quấy rầy thì người đó bước ra khỏi căn phòng và không quên chốt cửa từ
phía ngoài.
Tử Huyên cảm giác có người ôm cậu, cậu cố lấy lý trí tỉnh táo, mở đôi
mắt mênh mang nhìn người đang bế thì hơi cứng người. Cậu chợt cười
khểnh:
"Thôi thì chỉ cần đang nghĩ người đó là anh vậy. Chỉ không ngờ ngay lúc này còn có thể nghĩ tới anh."
Tử Linh thấy cậu cười khểnh yếu ớt trong lòng thì trái tim chợt nhói
đau, vì sao nụ cười của em lại xót xa như vậy, anh biết chốc nữa thôi
hai người không thể quay lại như trước, ràng buộc huyết thống và dư luận xã hội là rào cản cho cả hai. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, anh nhanh nhẹn cởi bỏ hết quần áo của hai người. Anh chờ đợi đã lâu rồi, từ khi
dậy thì anh không hề có nhu cầu trong chuyện đó. Nhưng trong một lần tắm với Tử Huyên anh lại có phản ứng, lúng túng có, xấu hổ có, quan trọng
là ánh mắt anh nhìn Tử Huyên từ tình anh em chuyển thành tình yêu. Anh
sợ hãi chạy trốn bằng du học bốn năm. Trong bốn năm anh chỉ biết học để
quên đi cảm xúc của mình, anh không giống người bạn Chu Mạnh tìm gay bên Mỹ để giải quyết nhu cầu.
Bốn năm sau anh trở về, đứng trước thiếu niên Tử Huyên khiến anh phát
hiện tình cảm của mình càng thêm sâu nặng. Đúng vậy, dù lao đầu vào học
thì khi đi ngủ anh vẫn mơ thấy mình làm chuyện đó với Tử Huyên. Mỗi lần
nói chuyện với em mà anh đều thấy lâng lâng hạnh phúc. Khi biết em có
bạn gái, anh đã ghen tị với cô ta bao nhiêu. Lần đầu anh an ủi cho em
xong thì anh đã vội vàng chạy về tắm nước lạnh tuy rằng đó không phải
lần đầu tiên anh phải làm dịu phía dưới của mình bằng cách đó.
Ngắm nhìn tiểu bảo bối xinh xắn trên giường anh hận không thể bổ nhào
ngay, nhưng anh phải chuẩn bị để không làm Tử Huyên bị thương.
Tử Huyên cảm giác trên người không còn vật che chắn, lúc đầu mát mẻ
khiến cậu thoải mái nhưng sau đó cậu phát hiện cái cảm giác này chỉ được một lúc. Cậu khó chịu mà ngọ nguậy. Ngay khi đó cậu thấy được một khối
to lớn mát mẻ liền vươn người hướng đến. Tử Linh vì hành động này của
cậu mà vui sướng. Anh đặt một nụ hôn lên khắp mọi nơi trên người cậu.
Khi hôn đến môi Tử Huyên thì Tử Huyên liền mở mắt. Cậu tránh đi nụ hôn
kia, người này là cậu nhìn thành anh nên dù có phát sinh cậu cũng không
muốn nụ hôn đầu của mình là cho một người xa lạ. Tử Linh tuy buồn phiền
vì cậu không phối hợp nhưng ngay sau đó thì nhếch môi cười, nụ hôn này
tí nữa sẽ trả lại gấp đôi, cứ chờ đi.
Tử Huyên thấy người nọ không vì day dưa nụ hôn thì thở phào trong lòng,
lúc này lý trí cuối cùng của cậu hoàn toàn biến mất, cậu chỉ biết hành
động theo bản năng và sự đưa đẩy của người kia.
Tử Linh hôn lên từng tấc cơ thể của Tử Huyên đặc biệt là ở hai hạt đậu
đỏ mê ly trên khuôn ngực trắng trẻo không tì vết của cậu. Tử Linh lúc
đầu thì hôn nhẹ, chiếc lưỡi liếm mút cho đến khi nó cứng lên. Tử Linh
nghe thấy tiếng rên của Tử Huyên.
... Cảnh H đã bị cắt, mời các bạn xem tiếp tại đây...
Khi lần cuối cùng bắn ra bên trong Tử Huyên, Tử Linh mỉm cười mà nói bên tai cậu:
"Em là của anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT