- “Đồ Man Hưng Phục làm chức ngự sử, thiết tưởng không nên tâu việc này.
Vả thân phụ thần thiếp có tài đức gì mà gia phong “Cửu Tích”, Đồ Man
Hưng Phục tâu xin như thế há không phải có lòng phản nghịch hay sao.
Việc này chẳng qua là bởi thần thiếp mông ân quá hậu, vậy nên khiến
người ngoài nghi cho thân phụ thần thiếp đó thôi. Nay xin thượng hoàng
và thái hậu biếm truất thần thiếp, đem giam vào lãnh cung thì trên mới
khỏi phụ ơn to của triều đình, dưới mới bảo toàn được vinh dự cho nhà
thần thiếp vậy.
Thượng hoàng thấy bản tâu, mừng rỡ khen ngợi mà rằng:
- Thật đáng mừng cho nhà Đại Nguyên ta! Đời nào cũng có một bà hoàng hậu
hiền thục, mà người sau lại có phần hiền thục hơn người trước vậy.
Bấy giờ thái hậu và vua Anh Tôn đều ở trong nam nội, thượng hoàng mới đem bản tấu ấy trao cho thái hậu xem rồi cười mà bảo rằng:
- Thái hậu ơi! Thái hậu hãy thử đọc bản tâu này mà xem. Lệnh điệt nữ hãy còn trẻ tuổi mà sao có được đại kiến thức như thế!
Thái hậu xem xong liền hỏi vua Anh Tôn rằng:
- Việc này con nghĩ thế nào?
Vua Anh Tôn tâu rằng:
- Muôn tâu thượng hoàng và thái hậu! Cứ như ý con thiển nghĩ thì cữu phụ
con công to đức trọng, dẫu gia phong “Cửu Tích” cũng là xứng đáng. Con
muốn phê chuẩn lời tâu của Đồ Man Hưng Phục. Xin thượng hoàng và thái
hậu giáng chỉ cho Phi Giao hoàng hậu biết là việc này không can ngại chi cả.
Thượng hoàng nghe nói gật đầu, đã toan giáng chỉ cho Phi Giao hoàng hậu thì thái hậu gạt đi mà rằng:
- Thượng hoàng không nên giáng chỉ chi vội, để thiếp xin giải tỏ đôi lời. Nhà thiếp mông ơn vũ lộ, ba đời phong vương tước, một nhà hai hoàng
hậu, sự vinh hiển đã quá thịnh. Thiếp thấy các họ ngoại thích như họ Mã
và họ Đặng thuở xưa, không mấy nhà được an toàn. Em thiếp làm quan với
triều đình, dẫu rằng một lòng trung thành, nhưng con cái trong nhà thì
giữ sao cho được mọi người đều hiền hòa tất cả. Gián hoặc kẻ nào trái
phép thì thật là điếm nhục gia thanh. Khi ấy nếu triều đình vị tư tình
mà khoan túng, há chẳng để một trò cười cho thiên hạ thần dân hay sao.
Thượng hoàng ơi! Em thiếp có công gì hãy nên gia phong, chứ vì cớ ngoại
thích mà gia phong thì sao cho phải. Thân phụ thiếp thuở xưa tận trung
báo quốc, nay đã già yếu, nỡ nào mà để phải lo phiền. Vả nhà thiếp nếu
bị tai họa thì thiếp đây cũng không thể yên lòng cho được. Thiếp nghe Đồ Man Hưng Phục là đứa gian hiẻm, em thiếp vẫn khinh bỉ hắn, vậy nên hắn
đem lòng ghen ghét, chỉ vì thấy triều đình tin dùng, không dám buông lời sàm báng, mà cố ý dâng bản tâu này để muốn khiến cho nhà thiếp đeo
tiếng bất quỹ (6) vậy. Thượng hoàng ơi! Từ xưa đến nay, các bậc phong
thần gia phong “Cửu tích” mấy người còn đứng ở trong triều. Ngày nay
trước hết nên cho em thiếp cáo quan về nghỉ, sau chém Đồ Man Hưng Phục
về tội gian nịnh, để khiến thần dân khỏi có lòng nghi gnờ. Lại xin
thượng hoàng đem những lời tâu của thiếp ban bố cho thiên hạ biết thì
thiếp được đội ơn vô cùng vậy.
(6) Tức Vệ Dũng Nga và Mạnh Lệ Quân
Thượng hoàng nghe nói lắc đầu mà rằng:
- Sao thái hậu lại quá lo như thế! Quốc trượng là một bậc trung thành,
danh tiếng khắp trong bốn biển, còn quốc cữu thì trải thờ hai triều, hết lòng chăm chỉ, tưởng nên cùng hưởng lộc trời. Nay dẫu “Cửu Tích” gia
phong, cũng không lấy chi làm quá đáng. Đồ Man Hưng Phục tâu xin, há
phải là lòng gian nịnh, hà tất ta lại chém hắn. Còn như việc cho Tương
Vương về nghỉ thì khó lắm, vì quốc chính bề bộn, nếu hiền thần bỏ chức
thì con ta biết trông cậy vào ai.
Vua Anh Tôn nghe lời thượng hoàng chỉ phán liền nói:
- Thượng hoàng dạy chí phải con xin vâng mệnh.
Thái hậu không bằng lòng mà mắng vua Anh Tôn:
- Con đã biết phụ mệnh phải tuân phụng thì cũng nên biết mẫu mệnh chớ coi thường. Câu nói của ta là có quan hệ đến nước nhà, sao con lại cứ vô
tình mà trái ý ta, nghĩ thật đáng cười. Ta chỉ lo cho con sau này khó
lòng tránh khỏi được hai chữ “hôn quân” vậy.
Thái hậu nói xong, nét mặt lại hầm hầm nổi giận. Vua Anh Tôn giật mình kinh sợ, vội vàng quì xuống mà tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Xin mẫu hậu thứ cho con, con cam chịu tội bất hiếu, từ nay không dám trái ý mẫu hậu nữa.
Thượng hoàng cũng khuyên giải rằng:
- Làm con phải theo ý cha mẹ. Tuy vậy, Đồ Man Hưng Phục quyết không nên
chém, vì hắn là một người chi phái trong hoàng tộc, phường tiểu nhân vẫn hay xu nịnh, thái hậu bất tất phải nghi ngờ.
Thái hậu không biết nói thế nào, mới đứng dậy về cung. Vua Anh Tôn đưa thái hậu về cung rồi lại sang nói chuyện với Phi Giao hoàng hậu. Phi Giao hoàng hậu mừng
thầm:
“Thượng hoàng đã trúng kế của ta, nhưng thái hậu muốn chém
Đồ Man Hưng Phục thì hình như hơi hiểu sự tình. Ngày nay dẫu thân phụ ta cáo quan về nghỉ, không ở trong triều, nhưng ta còn phải e sợ thái hậu ở trong cung vậy.”
- Muôn tâu bệ hạ! Thái hậu thật là bậc thánh minh. Người dạy câu nào,
cũng hợp lý với thần thiếp lắm. Nhưng thần thiếp thiết nghĩ thân phụ
thần thiếp dẫu cáo quan về nghỉ thiên hạ vị tất đã nghi ngờ, chỉ có một
cách là đem thần thiếp giam vào lãnh cung, may ra mới tạ tội với thiên
hạ được vậy.
Nói xong, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng, rồi lại quì xuống mà tâu rằng:
- Bệ hạ ơi! Các bậc thánh quân phần nhiều vẫn phải dứt tình nhi nữ. Thần
thiếp chịu ơn bệ hạ, dẫu một ngày cũng nên nghĩa, vậy xin nguyện cầu cho bệ hạ được hưởng phúc muôn năm.
Phi Giao hoàng hậu nói chưa dứt lời thì vua Anh Tôn vội vàng nâng đỡ mà bảo rằng:
- Ái khanh ơi! Ái khanh đừng nói những câu như thế. Ân tình của trẫm đối
với ái khanh torng hai tháng trời nay thật là sông khô đá mòn, cũng
không phai được. Vả ái khanh là một người hiền thục, thượng hoàng và
thái hậu đều phải ngợi khen. Bây giờ tự nhiên vô cố đem biếm truất ái
khanh thì khiến cho trẫm đeo tiếng hôn quân mãi mãi. huống chi trẫm từ
khi trông thấy ái khanh, trộm nhớ thầm yêu, đem mơ ngày tưởng, nếu không có Mã Thuận bày mưu lập kế thì làm sao đem được ái khanh vào cung. Từ
khi vào cung, cầm sắc hòa hợp, hết thảy mọi người ai cũng mến phục. Ngày nay tự nhiên vô cố Đồ Man Hưng Phục dám càn rỡ mà dâng bản tâu này,
khiến cho thái hậu phải lo nghĩ. Ái khanh ơi! Từ nay ái khanh chớ nói
những câu như thế. Trẫm cùng ái khanh ngày đêm sum họp, mà tình đằm thắm vẫn hình như chưa đủ, còn phải cùng nhau thề nguyện câu: “Như chim liền cánh, như cây liền cành”, muôn đời nghìn kiếp, không bao giờ xa nhau
vậy.
Phi Giao hoàng hậu nghe nói lại thỏ thẻ mà tâu rằng:
- Ngày nay thần thiếp nghe lời chỉ phán, ơn vũ lộ tưởng đã dồi dào, nhưng sợ lâu ngày thì lòng kia biến đổi, bây giờ hoặc vì điều này tiếng nọ mà bể ái lại có khi đầy khi vơi. Thần thiếp nghĩ vậy, có nên đêm ngày lo
phiền, chỉ muốn bệ hạ dứt tình, còn hơn đeo đẳng.
Phi Giao hoàng
hậu tâu xong, lại nắm lấy vạt áo vua Anh Tôn mà nức nở khóc. Tiếng kiều
ti tỉ, dẫu gan sắc đá, cũng phải chuyển dời. Vua Anh Tôn lấy áo long bào chùi nước mắt cho Phi Giao hoàng hậu rồi khuyên giải mà rằng:
-
Ái khanh nói thế thì trẫm biết làm thế nào cho giãi tỏ được tấm lòng. Âu là truyền nội giám bày hương án ra đây để trẫm cùng ái khanh ăn thề
vậy.
Nói xong truyền chỉ cho nội giám sửa soạn hương án. Vua Anh
Tôn cầm tay Phi Giao hoàng hậu rồi cùng sụp lại thiên địa để làm lễ phát thệ, xin đời đời kiếp kiếp cùng sum họp với nhau dẫu rằng đất lỡ trời
long cũng không bao giờ biến đổi. Khi khấn xong các cung nữ đỡ vua Anh
Tôn và Phi Giao hoàng hậu đứng dậy, Phi Giao hoàng hậu lại lạy tạ vua
Anh Tôn mà rằng:
- Thần thiếp xin bái tạ ơn trời bể của thánh
thượng, từ nay thần thiếp nằm ở trong cung, sẽ được ngủ yên giấc vậy.
Nhưng muốn cho công tư vẹn cả đôi đường thì sáng ngày mai xin thánh
thượng tức khắc giáng chỉ cho thân phụ thần thiếp được các quan về quê
nhà, để bảo toàn lấy vinh dự một vị vương tước.
Vua Anh Tôn lấy tay đỡ dậy mà phán rằng:
- Việc ấy trẫm xin theo ý hoàng hậu.
Bấy giờ nội giám đã bày tiệc ngọc. Phi Giao hoàng hậu có tự chế ra một khúc “Dao lâu”, luyện tập mười hai tên cung nữ, múa hát rất khéo. Phi Giao
hoàng hậu lúc đầu còn ngồi gõ nhịp cho các cung nữ múa hát. Sau lại tự
mình đứng dậy múa theo cách “Phi tiến”. Trông càng dịu dàng uyển chuyển
lạ thường. Vua Anh Tôn vui vẻ tươi cười, tấm tắc ngợi khen mà rằng:
- Như thế mới thật là diệu võ! Cách múa này, dẫu nàng Triệu Phi Yến thuở xưa cũng không thể nào mà theo cho kịp.
Bấy giờ tình luyến ái của vua Anh Tôn đối với Phi Giao hoàng hậu thật rất
thân mật. Vua Anh Tôn đứng dậy rót một ly rượu thưởng cho Phi Giao hoàng hậu mà bảo rằng:
- Ái khanh ơi! Trẫm thưởng cho ái khanh một ly
rượu. Ái khanh thật là người vừa có nhan sắc, vừa có đức hạnh, lại đủ
mọi tài, không biết trẫm đây tu từ kiếp nào mà được cùng với ái khanh
sum họp một nhà vậy.
Sáng hôm sau, vua Anh Tôn ban một tờ chiếu
chỉ ra chốn triều đường, các quan đại thần đều xúm lại xem. Trong tờ
chiếu chỉ nói thái hậu tỏ ý muốn cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa về hưu dưỡng.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa thấy vậy mừng rỡ xiết bao, vì xưa nay vẫn có lòng
muốn cáo về nhà mà chưa dám nói.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa về đến vương phủ, nói với Mạnh Lệ Quân rằng:
- May quá! Nếu con gái ta không dâng một bản tâu thì có lẽ ta bị đứa tiểu nhân kia dùng kế ly gián mà hại ta đó.Nay thái hậu lại giáng chỉ như
thế thì thật là một nhà ta được hai hoàng hậu hiền thục khác người.
Người ta ở đời, vinh hoa phú quý chẳng qua cũng là sự thường, chỉ có
trung thần hiền hậu là cổ kim hiếm có vậy. Ngày nay ta cáo quan về nghỉ, trên phụng dưỡng hai thân, dưới dạy bảo con cái, một nhà sum họp, cùng
nhau hưởng thụ cái phúc thanh nhàn.
Mạnh Lệ Quân vương phi nghe nói, mừng lòng mà đáp:
- Con Phi Giao biết lo trước tính sau như vậy, tôi cũng được yên lòng,
tất nó không có thói ghen tuông mà để đến nỗi điếm nhục gia thanh. Đã
lâu nay tôi vẫn có ý định về thăm nhà, nay phu quân được cáo quan về hưu thì tôi muốn tiện dịp trở về Vân Nam để thăm hai thân tôi vậy.
Hai người đang chuyện trò cùng nhau thì anh em Triệu Câu vào. Triệu Câu nói:
- Thân phụ ơi! Ngày nay thân phụ cáo quan về nghỉ đã đành, nhưng không
chém Đồ Man Hưng Phục thì sau này khó lòng tránh khỏi tai vạ. Sáng mai
thân phụ nên tiến cử Bình Giang vương (7) thay chức thân phụ để chưởng
quản binh quyền, còn quốc chính thì đã có Lương thừa tướng cùng Doãn
thừa tướng, cũng chẳng lo ngại chi.
(7) bất quỹ nghĩa là trái phép, không giữ đạo làm tôi.
Bỗng thấy Bình Giang vương Hùng Hiệu và Mạnh Gia Linh thượng thư vào. Hoàng Phủ Thiếu Hoa hỏi rằng:
- Chẳng hay hai hiền huynh tới đây hôm nay có chỉ giáo việc chi không?
Mạnh Gia Linh nói:
- Nào có việc chi lạ đâu, chỉ vì Đồ Man Hưng Phục dám càn rỡ dâng bản tâu ấy mà khiến cho Bình Giang vương đây tức giận vô cùng. Bình Giang vương rủ tôi cùng tới đây nói với hiền đệ, định đến sáng mai thì dâng biểu
tâu thánh thượng xin chém Đồ Man Hưng Phục, mà hiền đệ thì cứ ở lại, để
cùng nhau một lòng giúp nước, chớ nên cáo về quê nhà.
Mạnh Gia Linh nói chưa dứt lời thì Hùng Hiệu nói:
- Hiền đệ ơi! Hiền đệ là bật anh hùng, taìkiêm văn võ, cớ sao ngày nay vì một bản tâu của đứa tiểu nhân, đã vội muốn cáo quan về nơi rừng núi.
Hiền đệ cáo về, một là trúng kế gian hiểm của đứa tiểu nhân, hai là
khiến cho thánh thượng thiệt mất một tay phò tá. Thôi thôi, hiền đệ chớ
nên cáo về, để sáng mai ta sẽ tâu với thánh thượng xin chém đứa nịnh
thần ấy.
Mạnh Gia Linh cũng nói:
- Chúng ta tài sơ học thiển, các việc quốc chính này nay phần nhiều nhờ tay hiền đệ, hiền đệ chớ nên cáo về.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Hai hiền huynh dạy quá lời, ngu đệ có tài đức gì. Trong hai mươi năm
trời nay, cơm nặng áo dầy của triều đình, thật là quá lạm. Quân ân khác
nào trời biển, phận khuyển mã vẫn chưa chút báo đền. Dẫu lời dị nghị
không quản thị phi, nhưng ta cũng chẳng nên tham quyền cố vị. Huống chi
từ khi hai thân tôi về quê nhà, giấc mộng năm canh, lòng tưởng vọng bồi
hồi khôn xiết, đã đành rằng có đàn cháu sum vầy dưới gối, nhưng đạo làm
con cũng nên nhớ đức sinh thành. Vả nhà Hoàng Phủ tôi, đội ơn triều
đình, mấy đời đều phong vương tước, vinh quý tưởng đã quá thịnh. Nay một nhà tôi lại có hai hoàng hậu, thế thì tôi e con tạo cũng phải ghét
ghen. Hai hiền huynh nên để cho tôi cáo về thì vinh quý ấy mới bảo toàn
được.Hai hiền huynh nên biết rằng từ xưa đến nay, các nhà ngoại thích
quá thịnh, phỏng có mấy nhà được an toàn.
Hùng Hiệu nghe nói gật đầu mà rằng:
- Nếu vậy thì sáng mai tôi cũng sẽ dâng một bản tâu xin từ quan, rồi cùng hiền đệ về chốn điền lý là hơn cả.
Mạnh Lệ Quân vương phi cười mà bảo rằng:
- Bình Giang vương! Sao lại ví như vợ chồng nhà tôi. Phu quân tôi là thân đệ thái hậu, là thân phụ hữu hoàng hậu, nay nhân có lời dị nghị, từ
chức xin về là phải. Còn như Bình Giang vương trên không cao đường, dưới lại có lịnh ái làm tả hoàng hậu. Vả đang giữ chức cấm vệ, cớ sao lại
nghĩ như thế. Huống chi nước nhà thái bình đã lâu, võ tướng thật hiếm
tay giỏi, nếu ngày nay Bình Giang vương cáo về thì thánh thượng biết
trông cậy vào ai.
Mạnh Gia Linh cũng nói:
- Em tôi nói
phải đó! Lão quốc trượng chớ nên từ chức. Còn tôi đây vẫn muốn từ chức
đã lâu, nhưng thân phụ tôi nhiều lần gửi thư đến, chỉ khuyên tôi nên hết lòng báo đáp triều đình, bất tất phải vì cớ cha già mà từ chức. Tuy vậy mà dưới gối hai thân tôi chỉ có một đứa cháu gái thì lòng tôi sao yên.
Hôm trước nội nhân tôi đã bàn định muốn trở về quê nhà, chi bằng ngày
nay tôi cũng xin về nghỉ tạm một năm vậy.
Hùng Hiệu cười mà nói rằng:
- Ừ các người ai cũng nên cáo về cả, chỉ có một mình tôi không nên cáo về.
Mạnh Lệ Quân vương phi cũng cười mà nói với Hoàng Phủ Thiếu Hoa rằng:
- Cảnh ngộ mỗi người một khác, không thể giống nhau được. Nay thân huynh
tôi đã muốn cáo về thì tôi cung xin cùng về Vân Nam một thể, hoặc một
năm hay nửa năm rồi tôi sẽ quay sang Hồ Quảng, phu quân nghĩ thế nào?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Hễ Mạnh thượng thư được cáo về thì phu nhân theo về để thăm hai thân cũng hay. Nhưng còn Phi Loan thì làm thế nào?
Hùng Hiệu nói:
- Mạnh vương phi về Vân Nam thì còn điệt nữ cứ giao cho nhà tôi cũng được.
Hùng Hiệu nói chưa dứt lời thì Mạnh Gia Linh cả cười mà nói đùa rằng:
- Bình Giang vương thật khéo thu xếp! Định đem con dâu về nuôi, để sau này cho được giản tiện.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân cũng đều cả cười, Hùng Hiệu lại cười mà bảo rằng:
- Tôi nói thực thà, lấy lòng thành lo tính giúp anh em, không ngờ Mạnh
thượng thư lại đem dạ nhỏ nhen mà nghi cho tôi vậy. Nhưng bây giờ tôi
mới nghĩ ra, hoặc giả ông môi nhân chỉ sợ về sau này thiệt mát món tiền
hoa hồng tạ lễ chăng!
Nói xong, mấy người lại cùng nhau cả cười.
Khi Hùng Hiệu và Mạnh Gia Linh về rồi, Hoàng Phủ Thiếu Hoa viết một bản tâu nói cha mẹ già yếu, vẫn muốn từ chức đã lâu, nay nhân có lời thái hậu,
vậy xin triều đình rộng ơn mà cho cáo về, để giữ trọn ơn vũ lộ. Mạnh Lệ
Quân cũng phụ thêm vào một bản tâu xin về Vân Nam để thăm hai thân. Lại
xin thiên tử định ngôi Chiêu dương, phong Phi Giao làm quý phi, chứ
không nên để có hai hoàng hậu.
Sáng hôm sau, Hoàng Phủ Thiếu Hoa
vừa đem bản tâu vào dâng triều đình thì có Vệ Dũng Nga vương phi đến,
Mạnh Lệ Quân vương phi vội vàng đón vào, pha trà mời uống, rồi hỏi:
- Chẳng hay có việc chi mà hôm nay chị quá bộ đến chơi sớm như thế này?
Vệ Dũng Nga vương phi nói:
- Tôi nghe nói Tương Vương dâng biểu từ chức rồi toàn gia cùng về quê
nhà, lòng tôi lấy làm áy náy, vậy phải sang đây để bàn xem thế nào. Vợ
chồng tôi cũng muốn cáo quan vể nghỉ đây.
Mạnh Lệ Quân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp rằng:
- Bình Giang vương là tay hùng tài võ lược, triều đình ngày nay chính
đang trông cậy, không thể từ chức được. Vả hai hoàng hậu còn đang độ trẻ dại, chắc đâu không có lúc bất hòa, nhờ có chị ở đây để điều đình cho
thì mới yên việc được. Em dẫu xin về điền lý, chỉ sợ tả hoàng hậu tính
khí nhu nhược, mà hữu hoàng hậu lại giở thói cương cường chăng. Đã đành
rằng Nga Hoàng, Nữ Anh hai người ngày nay coi nhau như một, nhưng chị
cũng nên đề phòng trước mới được. Em đây vì lời dị nghị, lại nhân có
thái hậu quá lo mà muốn cho cáo về thì em quyết không nên ở lại.
Vệ Dũng Nga vương phi nói:
- Nỗi khỗ tâm của em, chị đã hiểu thấu, mà chị đây cũng không phải có
tham gì cái ngôi vương hầu. Từ khi con gái được lập làm hoàng hậu, lại
càng thêm lo nghĩ. Dẫu trên nhờ có ơn che trùm của thái hậu nhưng việc
đời họa phúc bất thường, nào biết thế nào. Chị vẫn muốn bảo Bình Giang
vương cáo về đã lâu, nhưng lại không muốn phải xa cách con gái. Vả thái
hậu dẫu tôn quý mà đối với chị vẫn coi như tình chị em. Gần gụi cùng
nhau, lại có Tương Vương và em, ngày nay bỗng bỏ về tất cả, lòng chị đây kể sao xiết nỗi bồi hồi. Huống chi việc hôn sự của Hùng Khởi Thần chưa
xong, mà nay tiểu thư lại theo về thì biết thu xếp làm sao cho ổn.
Chuyện trò hồi lâu thì Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở trong triều ra, Vệ Dũng Nga và Mạnh Lệ Quân đón mà hỏi rằng:
- Thế nào, việc dâng biểu xin cáo có được không?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Thánh thượng xem xong bản tâu thì tức khắc truyền chém Đồ Man Hưng
Phục, tôi nghĩ lại thương tình mà xin tha cho. Tôi tâu xin cáo về để
phụng dưỡng hai thân, nhưng cố tâu hai ba lần thánh thượng mới ưng chuẩn cho được nghỉ tạm một năm. Lại truyền phải làm lễ thành hôn cho Triệu
Câu kết duyên với Gia Tường công chúa, để khiến thái hậu được vui lòng.
Quốc chính giao cho Lương thừa tướng, còn binh quyền thì giao cho Bình
Giang vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT