Phi Giao hoàng hậu trở về hữu cung, ngẩn người ngồi nghĩ, nghĩ thầm:
“Cứ như lời Phương Khâm và các cung phi nói, thì Mã Thuận thật là một đứa
gian ác. Hắn giao thông với Đồ Man Hưng Phục, mượn uy quyền của ta mà
chuyên cầm quốc chính, việc sinh sát dữ đoạt, phần nhiều bởi tay chúng
mà ra. Ta khác nào như một đứa trẻ con bị chúng lừa dối. Bao nhiêu tội
ác, chúng đều đổ cả cho ta. Bây giờ ta khó nghĩ quá! Ta muốn vào Nam nội thú tội với Thái hậu nhưng lại sợ lưỡi gươm năm trước, ai kẻ đỡ cho.”
Phi Giao Hoàng hậu nghĩ vậy, truyền đòi các nội giám và các cung nữ vào
để tra hỏi. Bây giờ cửa cung mở rộng, hai bên có hai đội nữ binh đứng
sắp hàng, gươm tuốt sáng quắc. Phi Giao Hoàng hậu liền phán hỏi:
- Mã Thuận từ xưa đến nay làm những điều gì trái phép, các ngươi phải nói cho thật, nếu kẻ nào ấp úng che đậy, ta sẽ bầm nhừ người ra.
Mọi người nghe nói, nét mặt tái mét, ai nấy nhìn nhau, đều run sợ cầm cập
mà không biết nói thế nào. Nói ra thì e Mã Thuận, mà không nói thì tính
mệnh cũng khó toàn. Phi Giao hoàng hậu quát to lên mà rằng:
- Hỏi sao không nói!
Bấy giờ có tên nội giám Thẩm Nhân, vốn người can đảm, mới liều mình quì xuống mà tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng hậu! Hoàng hậu bậc thánh minh, hà tất phải hỏi cho lắm.
Mã Thuận nguyên vẫn giao thông với Đồ Man Hưng Phục, mà uỷ quyền cậy
thế, để võng lợi thủ tài. Chúng làm nhiều điều càn rỡ lạ thường, nhưng
các quan văn võ triều thần thấy chúng được tin dùng, cho nên không dám
nói. Nay hoàng hậu hỏi đến, kẻ hạ thần liều chết tâu bày. Chẳng những
thế mà thôi, chúng còn có ý dòm dỏ ngôi trời, sinh lòng phản nghịch nữa.
Phi Giao hoàng hậu không nghe nói thì thôi, khi đã nghe nói thì bội phần
căm tức, như ngây như dại, cứ ngồi ngẩn người ra. Phi Giao Hoàng hậu
nghĩ quẩn lo quanh, chỉ phàn nàn về nỗi bấy lâu đã quá tin mà nghe lời
Mã Thuận. Bỗng thấy cung nữ quì dâng tờ biểu, mở xem lại càng kinh hồn.
Nguyên tờ biểu ấy của An Quốc tướng quân tâu về việc nghe tin thượng
hoàng sắp về, vậy phải rút quân cấm binh ra để phòng giữ kinh thành và
sửa soạn lễ nghênh tiếp. Trong khi quyền biến, không kịp tâu trước, xin
hoàng hậu xá tội cho.
Phi Giao hoàng hậu xem xong, thở dài mà than rằng:
- Thế này thì quả nhiên là chúng sinh lòng phản nghịch rồi! Giả sử Thượng hoàng có về triều thật nữa, cũng không cần phải rút cấm binh ra để
phòng giữ kinh thành. Đồ Man An Quốc không đợi chiếu chỉ mà dám rút quân cấm binh, còn coi ai ra gì nữa. Mã Thuận chính là đứa đồng đảng với
hắn, chuyến này chưa biết chúng xoay ra thế nào. Đã đành rằng ta ta lầm
mà quá tin, nhưng chúng cũng tỏ ra bội bạc. Âu là sáng sớm mai ta ra ngự triều, rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Đêm hôm ấy, Phi Giao Hoàng hậu
ruột tằm bối rối, ngủ không yên giấc, cứ tựa gối mà thở ngắn than dài.
Các cung nữ đứng hầu hai bên, lặng nghe trống điểm canh năm, Phi Giao
Hoàng hậu trở dậy, lượt không muốn chải, gương chẳng buồn soi, cũng
không ngự ăn lót dạ như trước. Bỗng thấy tên nội giám hoảng hốt quì tâu:
- Muôn tâu Hoàng hậu! Nguy cấp đến nơi rồi! Ngoài cửa Ngọ Môn quan quân
đứng sắp hàng, đều nói để nghênh tiếp Thượng hoàng về triều, lại có một
toán quân vào nam nội rước Thái hậu.
Nói chưa dứt lời thì có mấy tên nội giám nữa chạy đến vừa khóc vừa tâu rằng:
- Muôn tâu Hoàng hậu! An Quốc tướng quân đem quân vây kín triều đường,
tuyên ngôn vào thỉnh Thái hậu để lập giám quốc. Quan thượng thư họ Tần
không chịu theo thì An Quốc tướng quân đã truyền chém. Mã Thuận lại sắp
đem quân tới đây xin Hoàng hậu định liệu.
Phi Giao Hoàng hậu thở dài mà rằng:
- Ta lầm mà dùng phải đứa gian, bây giờ hối lại làm sao cho kịp!
Nói xong, liền gọi tên cung nữ Nguyệt Anh đến mà khẽ bảo rằng:
- Nguyệt Anh con ơi! Con hầu hạ ta gần mười năm nay, từ trước chí sau
chưa hề có điều gì trái ý, ta chắc con là người có lòng trung thành với
ta. Nay ta chỉ nhờ con một việc; con đem cái ấn ngọc tỷ này đệ trình
Thiên tử.
Tên cung nữ Nguyệt Anh giắt cài ấn ngọc tỷ rồi gạt nước mắt đi ra. Phi Giao Hoàng hậu lại gọi Thẩm Nhân mà bảo rằng:
- Thẩm Nhân con ơi! Hôm nay Mã Thuận vào đây, tất hắn làm càn, con nên
cùng đội nữ binh gia sức chống lại, hễ giết được Mã Thuận thì ta không
dám quên công, Thẩm Nhân con ơi! nếu con không chịu giết Mã Thuận thì
con đâm ta một nhát để ta chết đi cho rồi! Khi Thái hậu lâm triều, con
sẽ vì ta mà trần tấu rằng bây lâu cái tội tàn dân hại nước, ta xin nhận
cả, bất tất liên lụy đến ai.
Phi Giao Hoàng hậu nói xong hai hàng nước mắt ròng ròng chảy xuống. Thẩm Nhân lạy dập đầu rồi khóc mà tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng hậu! Xin hoàng hậu vững lòng, trời nào nỡ phụ người
ngay! Mấy lời hoàng hậu dặn bảo, kẻ hạ thần xin vâng mệnh. Nay mai
thượng hoàng về triều, kẻ hạ thần chắc rằng hoàng hậu cũng không hề chi
vậy.
Phi Giao hoàng hậu gạt nước mắt mà bảo rằng:
- Thượng Hoàng chưa về đâu! Đấy là gian mưu của chúng phao ngôn để làm mê hoặc
nhân tâm đó. Việc Thái hậu ra lâm triều thì hoặc có lẽ. Lòng ta dẫu minh bạch, nhưng nay cũng khó mà giải bày.
Nói xong, liền nghiêm nét
mặt ngồi đợi Mã Thuận. Bỗng nghe tiếng người xôn xao kéo đến, Mã Thuận
đi đầu, tay cầm thanh bảo kiếm, sau lưng lại có mấy trăm nội giám đi
theo, mỗi người cũng đều cầm một thanh gươm tuốt trần.
Mã Thuận vừa bước lên trên thềm thì đội nữ binh quát mắng rằng:
- Có Hoàng hậu ngồi trên, sao nhà ngươi không làm lễ triều kiến, lại dám ngang nhiên như vậy!
Mã Thuận nói:
- Ngày nay Thượng hoàng sắp về triều, kẻ hạ thần phụng chỉ Thái hậu đến
truyền cho lệnh bà phải tự vận. Lệnh bà tự vận đi thì sau này khỏi phục, kẻo đường đường một ngôi Hoàng hậu, lại phải đem ra tra hỏi tội lỗi
trước sân rồng. Vả Thượng hoàng về triều quyết không thể nào tha thứ cho lệnh bà được, vậy nên Thái hậu mở lòng nhân đức, sai kẻ hạ thần đem
thanh bảo kiếm này vào dâng lệnh bà.
Phi Giao hoàng hậu cười nhạt mà phán rằng:
- Ta có tội thật, nhưng tội ấy chẳng hay tự ai xui giục cho nên! Mã
Thuận! Mày dám mạo lời thái hậu, đến hại ta đó chăng, vị tất đã hại nổi! Nếu quả Thái hậu lâm triều, muốn biếm truất ta thì tất đã có giáng chỉ. Khi nào một ngôi Hoàng hậu cầm quyền trong nước bấy nhiêu năm trời, mà
bây giờ lại chịu chết một cách mập mờ thế này!
Mã Thuận nói:
- Thái hậu khẩu truyền cho kẻ hạ thần như vậy, vì sợ khi giáng chỉ biếm
truất mà lệnh bà dám kháng cự thì lại thêm tội “Diệt tộc” đó thôi!
Phi Giao Hoàng hậu nghe đến câu ấy, nổi giận mà rằng:
- Mã Thuận! Mày dám nói hỗn với ta phải không! Mày nguyên là một đứa tôi
tớ hèn hạ, ta cất nhắc cho mày được chưởng quản sáu cung, lại hàng ngày
ban thưởng các đồ châu báu. Không ngờ mày tham lam không chán, ăn bớt
tiền công, buôn tước bán quan, một năm bao nhiêu là của hối lộ. Mày giao thông với Đồ Man Hưng Phục, dám manh lòng phản nghịch, mượn tiếng
nghênh tiếp thượng hoàng để biếm truất ta. Ta bảo thật cho mày biết; hễ
khi thượng hoàng về đây thì tội ác của mày cũng khó lòng mà tránh thoát!
Mã Thuận nói:
- Kẻ hạ thần phụng chỉ Thái hậu tới đây, có lẽ lại về không hay sao! Lệnh bà đừng tiếc đời nữa, mới yên được lòng dân. Chẳng lẽ phạm tội ác tày
trời mà còn được nghiễm nhiên ngồi làm Hoàng hậu! Lệnh bà dẫu có ơn
riêng với kẻ hạ thần thật, nhưng kẻ hạ thần đành phụ lệnh bà còn hơn phụ nước. Xin lệnh bà mau mau tự vận, chớ khiến cho bọn tôi tớ lại phải
động tay.
Phi Giao Hoàng hậu nổi giận, đập bàn mà quát mắng rằng:
- Đứa gian nô Mã Thuận kia! Mày tưởng bây giờ ta không giết được mày đó chăng! Nữ binh đâu! Đâm chết Mã Thuận cho ta!
Bọn nữ binh nghe lệnh, đều tuốt gươm ra. Mã Thuận vội vàng giơ kiếm đỡ và
gọi bọn nội giám kéo lên. Hai bên xung đột nhau, bọn nữ binh thắng, Mã
Thuận thấy cơ nguy cấp, toan lẻn ra cửa cung, không ngờ Thẩm Nhân lại
cắp ngọn giáo đứng chắn ở đấy. Mã Thuận luống cuống quay trở vào thì
giẫm phải đống tử thi, đầm đìa những máu. Phi Giao Hoàng hậu lại quát to lên rằng:
- Chúng bay chớ để cho đứa gian nô Mã Thuận nó trốn thoát!
Nữ binh nghe lệnh, tức thì xúm lại, Thẩm Nhân ở ngoài tiến vào, cầm ngọn
giáo đâm thẳng vào đùi Mã Thuận. Mã Thuận ngã lăn quay ra đấy. Nữ binh
toan giơ gươm chém thì Thẩm Nhân gạt tay mà bảo rằng:
- Chớ nên giết hắn! Để sau này còn phải lấy cung!
Bấy giờ Thẩm Nhân liền nắm lấy Mã Thuận mà trói chặt lại. Bọn nội giám đi
theo Mã Thuận, còn sót người nào đều táng đởm kinh hồn. Thẩm Nhân quì
xuống tâu Phi Giao Hoàng hậu:
- Muôn tâu Hoàng hậu! Nay Hoàng hậu đã bắt được đứa đầu đảng, còn bọn tùy tòng, xin rộng ơn mà xá tội cho.
Vì chúng sợ uy Mã Thuận bất đắc dĩ phải theo, chức thực không dám có
lòng phản nghịch.
Phi Giao Hoàng hậu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Đáng lẽ ta giết tất cả, nhưng ta nể lời nhà ngươi mà tha chết cho, bắt
chúng phải khiêng bỏ các tử thi đi. Còn Mã Thuận hãy đem giam vào một
chỗ, phái người canh giữ cho cẩn thận.
Phi Giao Hoàng hậu ghi
công bọn nữ binh vào sổ, vừa toan sai người đi dò la tin tức vua Anh Tôn thì bỗng thấy Nguyệt Anh hoảng hốt chạy đến, nét mặt tái mét. Phi Giao
Hoàng hậu vội hỏi:
- Báo tin gì thế? Hay là Thánh thượng cũng bị nạn đó chăng!
Con Nguyệt Anh miệng thở hồng hộc, hồi lâu định thần mới quì xuống mà tâu rằng:
- Muôn tâu Hoàng hậu! Con giắt cái ấn ngọc tỷ sang đến vườn Thượng uyển
thì trông thấy thiên binh vạn mã đã vây kín trong ngoài. Trời ơi! Con
chẳng còn hồn vía nào nữa, lại phải chạy về đây để trình hoàng hậu.
Tâu xong, lại cầm cái ấn ngọc tỷ, để lên trên long án. Phi Giao Toàng hậu nghe nói, nét mặt rầu rĩ mà phán rằng:
- Ngày nay tất là An Quốc tướng quân sinh lòng phản nghịch. Định biếm
truất thiên tử và ta đây. Mã Thuận tới cung ta, ta còn bắt sống được,
chứ thiên tử địch sao cho nổi với quân cấm binh. Bấy giờ ta muốn đem
binh sang cứu, lại sợ Thái hậu đã lâm triều rồi chăng. Mà sai người đi
dò la thì không được tin đích thực. Chi bằng ta đem cái ấn ngọc tỷ này
vào nam cung mà nộp Thái hậu.
Phi Giao Hoàng hậu nghĩ quanh nghĩ
quẩn, cầm cái ấn ngọc tỷ mà ngắm nghía, hai hàng nước mắt chảy xuống
ròng ròng. Phi Giao Hoàng hậu vừa khóc vừa nói:
- Ngọc tỷ ơi! Nhà ngươi làm bạn cùng ta trong tám năm nay, khiến cho uy quyền ta lừng lẫy khắp thiên hạ. Ta dẫu không dám khoe đức chính, nhưng cũng chưa đến nỗi hoang tàn, không ngờ ngày nay đất lở trời nghiêng, gặp sự nguy biến
này, âu là ta lại đem nhà ngươi mà nộp trả Thái hậu.
Phi Giao
Hoàng hậu lấy tay gạt nước mắt, rồi lại ngắm nghía cái ngọc tỷ, quyến
luyến mãi không nỡ rời tay. Nguyệt Anh lại quì gần trước mặt mà tâu
rằng:
- Muôn tâu Hoàng hậu! Xin Hoàng hậu mau mau trao cái ngọc
tỷ cho tiện tỳ này, kẻo lại nghe có tiếng người xôn xao, hình như sắp
đến.
Phi Giao Hoàng hậu bất đắc dĩ phải trao cái ngọc tỷ cho
Nguyệt Anh. Nguyệt Anh chỉ sợ An Quốc tướng quân trông thấy, vội vàng
rón rén lẻn trốn. Nghĩ thầm:
“Vạn nhất Phi Giao Hoàng hậu bị nạn thì cái ngọc tỷ này biết trao cho ai, âu là ta hãy đến nam cung xem sự thể ra làm sao.”
Nguyệt Anh nghĩ vậy, dời gót đi ngay.
Khi tới nam nội trông thấy bọn các quan văn võ triều thần, có quan Nguyễn
tướng công đi đầu, đều đứng sắp hàng ở ngoài cửa cung. Nguyệt Anh nghĩ
thầm:
“Đây tất là các quan văn võ triều thần vào rước thái hậu ra ngự triều, nhưng không có ngọc tỷ thì lấy chi mà tuyên bá quốc chính.
Ngày nay hai Quốc cữu đã mở cửa cung vào rước Thái hậu thì đại sự tất
thành.”
Bấy giờ mười vạn cấm binh đại nội ở chốn giáo trường,
Triệu Phượng cùng Triệu Lân ở trên trướng đài xuống, bắn mấy phát đại
pháo, rồi cùng các quan triều thần đi vào nam nội. Khi đến cửa ngoài,
hai quốc cữu gõ cửa gọi, có tên lão nội giám chạy ra mở cửa. Tên lão nội giám liền ngẩn mặt nhìn mà rằng:
- Trời ơi! Đã mấy năm nay tôi không được trông thấy hai Quốc cữu, chẳng hay hôm nay hai Quốc cữu vào đây có việc chi?
Triệu Phượng nói:
- Hôm nay ta có một việc rất khẩn yếu, cần phải mật bẩm với thân mẫu ta.
Triệu Phượng vừa nói vừa đi thẳng vào. Triệu Lân cũng vào. Sau lưng lại có
một bọn gia tướng đi theo. Tên nội giám quát to lên mà rằng:
- Các người theo hầu phải đứng cả lại. Đây là nơi cấm địa, chớ có vào liều.
Mọi người cứ lũ lượt kéo vào. Vào đến cửa trong, hai Quốc cữu ngẩng lên
trông, bỗng ứa nước mắt khóc. Số là ở phía trên cửa mạng nhện giăng đầy, mà giữa cửa lại có một cái khóa đồng lớn, đã rỉ hoen. Còn phía chung
quanh dưới chân tường đá thì cỏ mọc rậm rạp, dơ bẩn lạ thường. Hai Quốc
cữu trông thấy, ruột đau như cắt. Các gia tướng theo sau, cũng đều thở
ngắn than dài mà bảo nhau rằng:
- Thái hậu cùng Mạnh vương phi trong mấy năm nay sao xiết nỗi âu sầu buồn bã.
Triệu Phượng càng nghĩ càng căm tức trong lòng mà phàn nàn rằng:
- Phi Giao không phải là giống người! Dẫu kẻ tội tù bị giam trong ngục,
cũng còn phải cho người nhà vào thăm nom và đưa nước, huống chi Thái hậu và vương phi mà nỡ nào lại nghiêm cấm thư thế này!
Nói xong, liền rút gươm ra chém cái khóa đồng, nhưng nào có chuyển. Triệu Lân nhìn cái khóa rồi nói với Triệu Phượng rằng:
- Thân huynh ơi! Thân huynh chớ chém mà quằn lưỡm gươm. Cái khóa này lâu
ngày rỉ quyện, đã ăn liền với cánh cửa, xin thân huynh dùng búa mà bổ
mới được.
Nói xong, truyền gia tướng lấy búa. Triệu Lân tay cầm
cái búa ra sức bổ mạnh, bấy giờ cái khóa mới gãy. Gia tướng mở toang cửa tung ra, các nội giám ở trong đều run sợ cầm cập. Hai quốc cữu rảo bước vào thì thấy cung điện vẫn được trang hoàng sạch sẽ, ngoài sân không hề có cỏ mọc rêu phong. Các cung nữ đang quét dọn, trông không ra cảnh
tượng một nơi bị nghiêm cấm lâu ngày vậy.
Hai quốc cữu hỏi:
- Mạnh vương phi ngồi đâu? Các ngươi vào bẩm giúp ta.
Bọn nội giám đều chú ý nhìn, mới nhận ra quốc cữu, liền hỏi:
- Trời ơi! Thế ra hai vị quốc cữu đây! Trong mấy năm nay, bây giờ chúng
tôi mới lại được trông thấy. Chẳng hay hai Quốc cữu làm thế nào hôm nay
lại vào tới đây được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT