- Các ngươi cứ vào bẩm, thân mẫu ta đã biết rõ cả rồi!
Các nội giám mừng rỡ, khoa tay múa chân, chạy vào phi báo. Hai Quốc cữu
chắp tay đứng ở dưới thềm để đợi Mạnh vương phi. Bỗng thấy Mạnh Vương
phi ở trong bước ra, hai Quốc cữu vội vàng chạy đến, vừa khóc vừa sụp
lạy.
Mạnh Vương phi cũng khóc mà bảo rằng:
- Các con ơi!
Ngày nay mẹ con ta gặp gỡ, rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao! Hôm trước
chim quạ đưa thư của các con vào đây, Thái hậu vẫn bảo là vị tất đã
thành sự. Ngày nay quả nhiên các con làm được nên việc, Thái hậu cùng ta đều mừng rỡ xiết bao! Việc trong mấy năm, chẳng hỏi chi vội bây giờ con hãy kể qua những việc trong mấy hôm nay.
Hai Quốc cữu gạt nước mắt, rồi đứng dậy thuật chuyện đầu đuôi cho Mạnh vương phi nghe. Mạnh vương phi thở dài mà bảo rằng:
- Các con ơi! Thân phụ các con thuở xưa cũng là một bậc kỳ tài, mà thành
ra lại không bằng các con vậy. Khi nào Thượng hoàng về triều, nên chém
vợ chồng ta mà xá tội cho các con.
Mạnh vương phi nói đến đấy, lại càng đau ruột héo gan. Có tên cung nữ chạy đến nói với Mạnh vương phi rằng:
- Dám bẩm vương phi! Thái hậu truyền mời Vương phi và hai Quốc cữu vào để hỏi chuyện.
Mạnh vương phi cùng hai quận chúa vào, trông thấy thái hậu đứng ở trên bảo
điện, có ý mong đợi. Mạnh vương phi rón rén bước lên. Thái hậu hỏi:
- Mạnh Lệ Quân em ơi! Hai điệt nhi đâu? Sao em không đưa vào đây để cho hỏi chuyện.
Mạnh vương phi tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Hai tiện nhi có theo vào, nhưng vì là người có tội.
Vả lại nam tử, cho nên chưa dám tự tiện bước lên thềm, còn phải đợi lệnh Thái hậu.
Thái hậu thở dài mà rằng:
- Em nghĩ lầm! Phàm trong nhà Hoàng Phủ bây giờ, ai không phải là người có tội, mà người có tội to nhất tức là ta đây.
Mạnh vương phi vâng mệnh gọi hai quốc cữu lên. Hai quốc cữu bước lên trên
thềm, cúi đầu sụp lại. Thái hậu trông thấy nửa thương nửa mừng mà phán
rằng:
- Xót thương cho hai điệt nhi,ngày nay đều đã trưởng thành, mà lại gặp lúc nước nhà nhiều nỗi gian truân, đến nỗi cha mẹ cách xa,
vợ con không có. Ta nghĩ đến lúc nào trong lòng ta lại thêm áy náy.
Triệu Phượng và Triệu Lân quì xuống tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Thần đẳng tội ác thâm vọng, ơn vua lộc nước bấy lâu
chỉ đành ngồi ăn hại, không nghĩ được một kế gì. May sao có con chim quạ mang bức thư của thân mẫu thần đẳng đến, bấy giờ thần đẳng mới y kế thi hành. Một là nhờ hồng phúc của Thái hậu, hai là đứa gian tặc kia đã đến ngày tận số, cho nên mới được chóng thành công.
Triệu Phượng và Triệu Lân lại thuật rõ đầu đuôi sự tình để thái hậu nghe. Thái hậu mừng mà phán rằng:
- Nếu vậy hay! Ta lấy làm mừng lắm, không phải mừng về nỗi ngày nay ta
được lâm triều, mà cũng không phải mừng về nỗi ta đã biếm truất được con Phi Giao đâu, chỉ mừng rằng nhà Hoàng Phủ ta giữ toàn được hai chữ
“Trung, hiếu”. Đến khi Thượng hoàng về triều thì công này có thể chuộc
được tội kia vậy. Còn việc lâm triều ngày nay, ta lấy làm khó nghĩ quá.
Đã đành rằng con Phi Giao tội nên biếm truất, nhưng muốn biếm thiên tử,
tất phải đợi khi Thượng hoàng về. Nay lập giám quốc, tôi còn Hoàng tử
nhỏ kia, ta biết xử trí ra làm sao? Ta nay dâũ chưa phải là người góa
chồng, nhưng chiếc thân vò võ ở chốn nam cung này, có con tưởng cũng như không. Ngaỳ nay ta lâm triều, cầm quyền trong nước thì còn trị tội con
Phi Giao làm sao cho được. Vả ta cũng là một người có tội, nếu ta lâm
triều, e các quan văn võ triều thần không chịu phục lòng. Chi bằng ta
hãy cho con Phi Giao được đổi lỗi xưa mà hết sức phò tá thiên tử.
Thái hậu nói chưa dứt lời thì Mạnh Lệ Quân vương phi liền quì ở bên cạnh mà tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Sao thái hậu nói câu ấy. Ngày nay vợ chồng thần
thiếp dẫu trong thấy con Phi Giao, cũng không khi nào nhận nó làm con
nữa. Bấy lâu chỉ vì Thái hậu còn đang bị bệnh, vậy nên thần thiếp phải
gia sức điều trị cho được bình phục như thường. Hôm trước con chim quạ
gởi thư, thần thiếp đã tâu rõ với Thái hậu, cũng là một kế bất đắc dĩ
phải thi hành. Bây giờ muốn cho nước nhà được an toàn, phải biếm truất
Thiên tử và Hoàng hậu. Cha con Đồ Man Hưng Phục xưa nay vốn có lòng phản nghịch, nếu không dùng kế ấy thì đại sự khó thành. Muôn tâu thái hậu!
Xin thái hậu chớ nghĩ tình riêng, tội ác con Phi Giao thật không thể nào mà tha thứ được.
Mạnh Lệ Quân vương phi nói xong, lại phục xuống đất mà khóc. Triệu Phượng và Triệu Lân cũng khóc. Thái hậu nói:
- Đã đành rằng thế, nhưng để ta còn xét xem sự tình trong triều ra làm sao.
Bỗng thấy nội giám quì xuống tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Các quan văn võ triều thần xin mời Thái hậu lâm
triều. Phi Giao Hoàng hậu ngày nay khí thế lại rất dữ dội, hiện đã giết
chết Mã Thuận, còn một bọn nội giám đi theo Mã Thuận đều thịt nát như
rây, Phi Giao Hoàng hậu lại nói:
-“Dẫu thượng hoàng về đây, cũng khó biếm truất nổi ta. Thái hậu lâm triều, ta đây đã có nữ binh, không việc gì phải lo sợ.”
Thái hậu nghe nói hầm hầm nổi giận, truyền cung nữ lấy nhung phục ra mặc, rồi đập bàn quát mắng mà rằng:
- Ngày nay, thế nào ta cũng phải giết chết con Phi Giao.
Bấy giờ Thái hậu cởi long bào ra, mặc đồ nhung phục vào, mũ ngọc sáng loè,
giáp vàng đỏ ối, lại thêm đôi mắt phượng lóng lánh, trông rõ là một vị
nữ tướng quân vậy.
Thái hậu gọi nội giám Lăng Mậu đến mà bảo:
- Nhà ngươi truyền cho các quan lui ra, rồi ta sẽ lâm triều.
Các quan văn võ nghe lệnh, sụp lạy lui ra. Thái hậu lên xe ngọc liễn. Trước sau đều có cấm binh đi hộ vệ, Mạnh Lệ Quân vương phi và hai Quốc cữu đi kèm hai bên. Đi được mấy bước thì bỗng có tên cung nữ Nguyệt Anh đón
quì mà tâu rằng:
- Muôn tâu Thái hậu! Xin Thái hậu dừng xe cho tiện tỳ này được tâu bày.
Quân hộ vệ quát to lên mà mắng rằng:
- Nhà ngươi ở cung nào mà dám cả gan ngăn trở loan giá, không sợ phạm tội hay sao! Nếu có sự gì oan uổng, sao không kêu với quan nội sử?
Nguyệt Anh khóc mà tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Tiện tỳ không có sự gì oan uổng cả. Số là hữu cung
Hoàng hậu sai tiện tỳ mang ngọc tỷ đến dâng Thái hậu đây.
Thái hậu nghe nói truyền dừng xe lại, rồi gọi Nguyệt Anh đến gần trước xe mà hỏi rằng:
- Hữu cung hoàng hậu sai nhà ngươi đến đây phải không? Nào ngọc tỷ đâu?
Nguyệt Anh lạy dập đầu mà tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Tiện tỳ này trước phụng mệnh hữu cung Hoàng hậu đem
ấn ngọc tỷ vào dâng Thiên tử, không ngờ khi tiện tỳ đến vườn thượng uyển đã thấy có quân cấm binh vây kín, lại phải quay về nộp trả hữu cung
hoàng hậu. Nay hữu cung hoàng hậu lại sai tiện ty đem dâng thái hậu vậy.
Nguyệt Anh đem những lời Phi Giao Hoàng hậu dặn bảo tâu hết cho Thái hậu nghe
và dâng cái hộp vàng ngoài bọc gấm rồng, trong có đựng ấn ngọc tỷ. Thái
hậu mở xem, trông thấy cái ấn ngọc tỷ vẫn trong suốt không vết, liền
động lòng thương xót, bỗng ứa hai hàng nước mắt xuống mà khóc rằng:
- Ngọc tỷ ơi! Từ bấy đến nay, bây giờ ta mới trông thấy mặt người! Bao giờ Thượng hoàng về tới đây, để mà nộp trả Thượng hoàng!
Nói xong, truyền con Nguyệt Anh đi theo để khi lui triều sẽ hỏi tường tất
cả mọi sự. Thái hậu đem lời Nguyệt Anh thuật cho Mạnh Lệ Quân vương phi
nghe và bảo rằng:
- Con Phi Giao biết như thế thì ta nên xử trí
thế nào? Giống hổ lang dẫu dữ, cũng không ăn thịt con, chẳng lẽ ngày nay ta lại ác hơn giống hổ lang hay sao! Mạnh Lệ Quân em ơi! Em hãy nghĩ đi nghĩ lại cho thật kỹ, kẻo đến sau này hối lại không kịp!
Mạnh Lệ Quân tâu rằng:
- Muôn tâu Thái hậu! Việc này quyết không bao giờ hối lại, xin Thái hậu
quả đoán mới xong. Khi nào tội ác như con Phi Giao mà lại khoan tha
được. Nếu thái hậu còn nghi ngờ thì thần thiếp đã có thảo sẵn một tờ
chiếu thư tuyên bá tội ác của con Phi Giao, xin dâng để Thái hậu xem.
Mạnh Lệ Quân liền thò vào trong tay áo lấy ra một tờ chiếu thư, hai tay cầm dâng thái hậu.
Tờ chiếu như sau này:
“Trộm nghe thiên tử là ngôi kiền tượng, quí hồ cương minh; hoàng hậu giữ đức
khôn nghi, tất phải nhu thuận. Hữu hoàng hậu kia! Nhan sắc thì yêu diểm
như hoa, tính nết lại nóng nảy hơn lửa. Miệng hùm nọc rắn, dạ thú lòng
lang. Canh giường há chịu nhường ai, tranh đoạt đích hậu; buông rèm
chiếm quyền tự chủ, ngu hoặc quân vưong. Hại kẻ trung lương, trong ngục
trăm người oan khổ; cự lời can gián, trước thềm một lão thiệt thòi.
Chẳng những chỉ thế mà thôi, lại còn nhiều tội hơn nữa:
Cấm cố
thiên tử, ngược đãi cung phi. Làm hại của kho để nuôi đứa nịnh. Nghe lời sàm báng, đem cấm binh vào nam cung; mượn tiếng thuốc thang để giam
thân mẫu ở nội điện.
Người đã đến thế ta biết nói sao. May nhờ tổ tông thiêng liêng, lại được triều thần giúp đỡ. Nay ta chủ trương việc
nước, hãy tạm lâm triều; hỏi ai chiếm cứ ngôi trời, nên cùng thanh tội.
Chỉ vì thiên tử không võ đoán, đến nỗi hữu hậu dám lộng quyền. Theo lệ
Thái Giáp(1) thuở xưa, đều đem biếm truất; đợi khi Thượng hoàng về nước, rồi sẽ xử phân.
(1)Thái Giáp: là cháu vua Thành Thang,
vừa lên ngôi đã phạm nhiều lầm lỗi, ông Y Doãn phải biếm truất, cho ra
trông coi mộ tổ để hối lỗi. Sau vua sửa đổi, lại được đón về (chú của
NXB)
Mã Thuận kia! Lập kế bày mưu, cậy quyền ỷ thế. Dối vua hại
nước, lưỡi gian xiết kể bạo tàn; buôn tước bán quan, túi tham bấy lâu vơ vét. Dẫu tha tử tội, cũng phải u tù. Các quan văn võ triều thần, vì sự
cưỡng bách mà trót giao kết với Mã Thuận, ngày nay đều được ân xá.
Còn nhà Hoàng Phủ kia! Đáng lẽ cũng không khỏi tội, nhưng Hoàng Phủ Thiếu
Hoa cùng đứa con nhỏ mới lên mười tuổi, đã biết đem nhau đi tìm Thượng
hoàng thì tấm lòng trung thành ấy xưa nay ít có, không gọi là đảng phản
nghịch được. Khi nào Thượng hoàng về, bấy giờ sẽ lấy công chuộc tội.
Gặp lúc nước loạn, nên gặp vua hiền. Nay Hán vương và Triệu vương đều xa
vắng cả. Trong bọn Tôn thất có người con thứ hai của Đồ Man Hưng Phục là Đồ Man An Quốc kia, hãy cho tạm cầm quyền chính, đợi đến khi Thượng
hoàng về, nhưng phàm quân quố đại sự, phải tâu trước cho bản cung biết.
Các quan văn võ triều thần, không thượng hoàng về, sẽ bàn đến ân điển,
thế nào cũng có xá thuế cho thiên hạ trong ba năm.
Than ôi! Trời
đã không tựa, vận nước lắm sự gian nan; sinh chẳng gặp thời, việc nhà
nhiều điều bói rối. Thần dân trong nước, cũng nên lượng khổ tâm cho bản
cung vậy. Khâm thử!”
Thái hậu xem xong thở dài mà phán rằng:
- Mạnh Lệ Quân em ơi! Cứ như lời em nói thì con Phi Giao chết đã đáng tội!
Khi tới triều đường, hai quốc cữu lên trước, các nội giám cắp gươm đứng
giàn hai bên. Thái hậu lên ngồi trên bảo tọa. Cái ngọc tỷ bày ở trước
long án. Mạnh Lệ Quân vương phi bấy giờ cũng đeo một thanh bảo kiếm đứng cạnh. Bên tả có Nguyễn Long Quang tướng công, bên hữu có Đồ Man An Quốc tướng quân, còn các quan văn võ triều thần đều phủ phục ở dưới sân rồng mà tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Thần đẳng bấy lâu ăn hại lộc
nước, thật là tử tội đã cam. Ngày nay nghe tin Thượng hoàng sắp về, dân
gian phao ngôn, chưa biết rằng thực hay hư, vậy thần đẳng phải rước Thái hậu ra ngự triều để chủ trương việc phế lập.
Các quan triều thần tâu xong thì Nguyễn tướng công cũng khóc mà tâu rằng:
- Muôn tâu Thái hậu! Thiên tử chỉ vì nhân nhu thái quá, mà đến nỗi gây ra sự biến này. Ngày nay cũng chưa nên lập tân quân vội, hãy xin tạm lập
giám quốc để quyền giữ việc nước. Thái hậu là bậc thánh minh, dám xin
quyết đoán thi hành.
Thái hậu nghe lời tâu, gật đầu mà phán rằng:
- Nguyễn tướng công ơi! Lời tướng công nói chính hợp ý ta. Nhưng còn bảo
rằng thiên tử nhân nhu thái quá, chứ không điều gì thất đức thì quả là
tướng công có ý a hộ cho thiên tử mà thôi. Ai lại đường đường làm ngôi
thiên tử, chủ trương thiên hạ, cứ bó tay ngồi ở trong cung như một đứa
trẻ con. Như thế thì dẫu ta đây là mẹ, cũng không dung được, còn trách
chi con Phi Giao! Một ông vua chỉ say đắm vui chơi, bao nhiêu chính
quyền đều nghe mệnh ở tay hữu cung, sao gọi là vô tội được. Nguyễn tướng công ơi! Năm trước thượng hoàng nhân ngày nguyên tiêu bỏ đi, không hiểu là vì cớ gì khiến cho ta luống những nghĩ suy mà thành bệnh, tuổi già
sức yếu, không ngờ còn có ngày nay! Nay tướng công và các quan triều
thần đã hết lòng vì nước, thỉnh ta ra đây để tạm lập giám quốc, vậy ta
cũng ưng thuận, nhưng chính sự trong nước, còn phần nhiều trông cậy ở
các quan triều thần. Bây giờ các quan lặng nghe mấy lời trong chiếu thư
sắp tuyên đọc ra đây, sẽ biết khổ tâm của ta vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT