Này! Vị công tử đó!

Là bằng hữu tốt của tôi!

Bằng hữu!

Hừm!

Này! Ông đừng suy nghĩ lung tung, chúng tôi quen biết nhau đã từ rất lâu rồi!

Vậy sao?

Nhưng, chuyện dài lắm!

Là sao?

Sau này tôi sẽ kể cho ông nghe sau:

Thuốc được rồi, tôi mang cho huynh ấy.

Cạch! Đặt chén thuốc nóng bốc khói lên bàn, Vinh Thành vẫn đang ngủ, ngủ say và ngon lắm:

Thiệt tình!

Vinh Thành huynh! Khẽ nhỏ giọng gọi:

Vinh Thành huynh! Dậy uống thuốc nào!

Dậy nào!

Mẫu thân!

Nắm chặt lấy tay Đình Đình:

Ế này huynh làm gì vậy?

Mẫu thân!

Mẫu thân!

Huynh ấy đang nằm mộng sao?

Vinh Thành huynh dậy đi:

Mẫu thân! Mẫu thân! Không! Không!

Vùng té dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi:

Vinh Thành!

Huynh sao rồi!

Ổn không?

Vinh Thành vẫn chưa trấn tĩnh lại:

Mẫu thân!

Không sao rồi! Chỉ là mộng thôi! Mộng thôi mà!

Kéo Đình Đình lại ôm trầm lấy cô:

Ớ này!

Đình Đình hiểu, cô cũng vỗ về an ủi, trấn tĩnh Vinh Thành:

Không sao rồi! Ổn rồi!

Ổn rồi!

***

Nè! Huynh còn chưa khỏe mà sao cứ đòi ra đây vậy?

Suỵt!

Có thấy gì không?

Thấy gì?

Tiếng sáo tre đó!

Huynh cũng biết sáo tre sao?

Hừm! Không hiểu sao nghe tiếng này, tiếng sáo tre ta thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.

Vậy sao?

Có lẽ là do mẫu thân ta khi mang thai ta đã nghe thấy chẳng hạn.

Mẫu thân!

Nhớ rồi! khi nãy!

Ác mộng! Ta thường thấy cơn ác mộng này!

Là sao?

Trong mộng ta luôn thấy ta chỉ mới nhỏ xíu khóc lóc khi thấy mẫu thân rời đi, không bao giờ trở lại.

Vinh Thành xúc động:

Đừng nói vậy mà! Chỉ là mộng thôi!

Không! Không chỉ là mộng không thôi đâu!

Mẫu thân ta đã bỏ rơi ta đi, đúng như giấc mơ đó!

Sao lại vậy chứ?

Chuyện dài lắm, nói cho Đình Đình cũng hiểu được!

Hừm!

Thôi huynh mau vào trong đi, ngoài này sương đêm lạnh lắm, huynh sẽ lâu khỏi bên đó!

Ta cũng mong mình lâu khỏi, không khỏi thì càng tốt!

Nói gì vậy?

Mai Đình Đình đưa ta đi thăm mộ Tấn sinh được không?

Hừm! Được! Được!

Ngủ đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play