Tấn sinh huynh! Tại hạ là Vinh Thành!

Vinh Thành! Huynh còn nhớ không?

Tấn sinh huynh!

Nhìn thấy huynh ngày hôm nay tại hạ thấy mình thật có lỗi, tất cả là do nhị ca ta mà ra, hại huynh ra như vậy?

Huynh! Chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta, cho nhị ca ta, ta biết, nhưng ta cũng mong huynh hãy mãi oán giận ta nếu như vậy làm huynh cảm thấy thoải mái hơn.

Vinh Thành huynh! Đừng nói vậy mà!

Ngồi lại một lúc.

***

Đình Đình!

Chuyện gì?

À không!

Huynh cũng khỏe hơn rồi!

Lại muốn đuổi ta đi sao?

Không! Ta không có ý này! Nhưng….

Đình Đình! Nghe ta một lần thôi, theo ta về đi!

Ta…

Đình Đình!

Chết tiệt!

Đấm mạnh vào cây, bàn tay hần đỏ!

Này! Huynh làm gì vậy?

Đình Đình!

Vinh Thành!

Nàng có biết nếu có một điều ước trên đời ta sẽ ước mọi thứ sẽ bắt đầu lại, bắt đầu lại.

Vinh Thành huynh!

Đình Đình! Hãy nghe ta một lần về với ta đi!

Về với ta!

Ta!

Ta không thể nào nhìn Đình Đình sống cực khổ ở đây như vậy mà không lo, Đình Đình!

Vinh Thành huynh! Ta!

Đình Đình! Coi như ta xin nàng được không?

Về với ta đi, về đi!

Kéo Đình Đình vào lòng:

Này! Huynh!

Về đi mà!

Thôi được rồi!

Tốt quá rồi!

Tốt quá rồi!

Nhưng Vinh Thành huynh phải hứa với ta một chuyện.

Chuyện! Chuyện gì?

Hãy đưa ông lão đi cùng!

Sao vậy?

Ông lão là người cứu mạng ta là người giúp ta khi ta khó khắn nhất nên…

Được! Được! Chỉ cần Đình Đình đồng ý thì mọi việc ta đều đồng ý, đống ý hết!

Có thật không vậy?

Thật!

Ai bảo Đình Đình là…. Bằng hữu tốt nhất của Vinh Thành ta chứ?

Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!

Vinh Thành huynh!

Huynh thiệt tình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play