Hơi đau một chút! Giáng chịu nhé!

Hừm!

Đau lắm sao?

Không! Không đau!

Huynh! Thiệt tình!

Được rồi! Xong rồi đó!

Để yên đi, cũng may không bị gãy xương, không thì huynh tiêu mạng rồi, đúng là khờ mà!

Vinh Thành cứ lặng nhìn Đình Đình không nói gì:

Huynh sao vậy?

Ờ! Không sao!

Huynh ổn chứ?

Ổn! Ổn mà!

Huynh thiệt tình!

Đình Đình lại nhoẻn miệng cười:

Đình Đình!

Sao vậy?

Ta biết nhị ca ta có lỗi với hai người!

Không! Đừng nói!

Ta không muốn nhắc lại chuyện đó!

Đình Đình!

Ta nói rồi, huynh không có lỗi, hoàn toàn không?

Vậy! tại sao?

Tại vì ta là do ta cả thôi!

Ta không cách ta nào đối diện với huynh.

Vì sao?

Vì Tấn sinh!

Hừm! Một phần!

Đình Đình!

Đừng nói thêm gì nữa, xin huynh hãy hiểu và để cho ta được sống ở đây.

Nhưng!

Sao đâu?

Ở đây có gì không tốt, mọi thứ đều bình dị, giản đơn, ngày ngày vui vẻ như vậy không phải tốt sao?

Ta!

Đứng dậy đi!

Đi về nào!

Huynh cần đến thầy lang bốc thuốc!

Đình Đình!

Nghe lời đi!

Hừm!

Phải vậy chứ?

***

Đa tạ thầy lang, huynh ấy ổn chứ?

Hừm! Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe!

Đa tạ thầy!

Thầy lại nhà!

Đình Đình!

Vào ngay!

Huynh sao rồi!

Không ổn chỗ nào!

Thấy Đình Đình lo lắng cho mình như vậy Vinh Thành cảm thấy vui lắm:

Nè! Cười gì vậy?

Không có gì?

Vậy thì huynh ngủ chút đi!

Ngủ cho khỏe!

Hừm! Ta nghe lời Đình Đình mà!

Được! Được rồi! Ngủ đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play