Lại một buổi sáng bình dị bước đến ngôi nhà đơn xơ, có phần tồi tàn này,
Đình Đình sáng nào cũng chuẩn bị đi bắt cá, lượm cá từ rất sớm:
Dậy sớm vậy sao?
Hừm! Tôi không ngủ được, mà bây giờ cũng sáng rồi đi bây giờ là thu hoạch tốt đấy!
Được! Chờ ta đã!
Đừng! Ông không cần dậy!
Sao vậy?
Hừm! Tôi thấy ông ho cả đêm rồi, nên cứ nghỉ đi!
Ta!
Nghe lời đi!
Hừm! Thôi được!
Vậy mới phải chứ!
Ngủ thêm đi!
Hừm! Cái con nhỏ này thiệt tình.
***
Hôm nay cũng được ha!
Đình Đình cười tươi cùng với giỏ cá, với sọt quả trên lưng, vì trời mưa mà
đường khá trơn, cùng với đống đồ khá nặng, nhưng Đình Đình quen rồi, cô
đã đi trên đường này hàng trăm lần bất kể trời nắng, trời mưa, nhưng
dường như có ai đó như không quen, Đình Đình cảm nhận được rằng có ai đó đang đi theo cô, nãy giờ nhưng khi quay đầu lại thì lại không thấy ai
cả.
Soạt! Soạt!
Tiếng những bước chân đi băng những ngọn cỏ rậm rạp, lại quay đầu lại nhìn , một cái bóng lấp lại sau lùm cây, không thấy ai:
Ai! Là ai! Có giỏi thì ra mặt đi, đừng chơi cái trò lén lút như vậy không hay đâu!
Không một tiếng trả lời, Đình Đình cũng tiếp tục đi, tiếng bước chân theo sau đó vẫn bám đuổi theo cô lần này cô chắc chắn đó là ai, xoay người lại:
Vinh Thành! Huynh ra mặt đi!
Đừng có chơi trò theo dõi gì đó nữa!
Ra đi!
Bị gọi tên Vinh Thành không thể không ra mặt:
Đình Đình!
Vinh Thành! Huynh làm cái gì vậy sao lại theo ta vậy?
Ta!
Ta chẳng phải nói rồi sao, chúng ta hãy xem như từng biết nhau không phải sao?
Không! Ta không thể làm được!
Vinh Thành! Huynh đừng cố chấp như vậy được không?
Đừng như vậy nữa! Mau về đi!
Đình Đình!
Đừng gọi ta nữa!
Đình Đình xoay người rời đi không hề để ý đến một cành cây khô bị mưa gió
nặng trĩu đang rơi về phía cô, Vinh Thành giật mình khi nhìn thấy vậy:
Đình Đình! Cẩn thận!
Không suy nghĩ gì hơn, Vinh Thành vội chạy lên đẩy Đình Đình ra khỏi cái cành củi rơi đó.
Á!!!
Vinh Thành!
Vinh Thành!
Bị rơi trúng người, Vinh Thành ngã ra, những giọt máu ứa ra không ngừng:
Vinh Thành huynh!
Vinh Thành huynh!
Nghe ta nói không?
Mau nhìn ta đi!
Nhìn ta đi!
Đình Đình!
Vinh Thành huynh! Sao huynh lại ngốc như vậy chứ, sao huynh lại phải làm vậy?
Vinh Thành mặc dù đau nhưng vẫn cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho Đình Đình:
Đừng khóc! Đừng khóc mà! Ta không sao đâu!
Huynh! Ngốc quá!
Đúng vậy! Vì chúng ta mãi là bằng hữu tốt, bằng hữu tốt, hứa với ta đi!
Hứa!
Hứa với ta là mãi làm bạn tốt!
Được! Được mà!
Tốt! Tốt quá rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT