Đúng là vậy?

Đình Đình!

Kéo vội cô vào lòng, Vinh Thành không ngăn được cơn xúc động:

Đình Đình! Có biết ta đi nàng vất vả như thế nào không?

Vinh Thành!

Biết không? Kể từ lần đó nàng mất tích, ta nghe được tin dữ trong lòng ta như muôn ngàn lửa đốt!

Vinh Thành!

Suỵt! Đừng nói gì nữa, ta đã tìm được nàng, tìm được rồi!

Đẩy Vinh Thành ra:

Nàng sao vậy?

Vinh Thành với ánh mắt xét nhìn hỏi Đình Đình:

Vinh Thành! Tân sinh chàng đã nhị ca huynh hại chết, nhị ca huynh đã hại chúng tôi âm dương cách biệt, mặc dù biết là huynh không hề có lỗi, nhưng cũng không thể coi như không liên quan.

Đình Đình!

Vì vậy! Vinh Thành huynh hãy xem như chúng ta chưa hề quen biết, chúng ta chưa từng là bằng hữu!

Không! Không đâu! Tuyệt đối không!

Vinh Thành huynh! Huynh đừng cố chấp như vậy?

Đình Đình!

Đừng tìm ta nữa!

Mau về đi!

Đình Đình rời đi, không quay lại nhìn Vinh Thành, Vinh Thành cứ đứng đó dưới cơn mưa:

Không! Không đâu!

Đình Đình! Ta sẽ không bỏ cuộc!

Chúng ta sẽ mãi là bằng hữu, và còn là vì là hình bóng nàng đã in đậm sâu trong tâm trí ta kể từ cái ngày đó, nàng biết không?

Mưa cứ như thể được nước ào ào trút xuống không ngừng như cảm thông được nỗi lòng của Vinh Thành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play