Đệ nói gì vậy, đệ biết mà phụ thân, phụ mẫu ta bạc mệnh gia môn ta chỉ còn có hai huynh đệ ta thôi mà!
Đệ cũng biết ta rất thương đệ mà!
Nhị ca!
Vinh Thành lúc này không biết tại sao nước mắt ứa ra không ngừng:
Tam đệ sao vậy?
Vinh Thế nét mặt lo lắng không biết tại sao Vinh Thành lạ ra nông nỗi vậy.
Người đâu mau gọi thầy lang tới đây đi!
Nhị ca!
Tam đệ!
Đệ đau lắm!
Đau! Đệ ở đâu vậy?
Đệ yên tâm đi ta đã gọi thầy lang rồi!
Không! Đệ đau lắm!
Tam đệ à! Đệ làm ta lo lắm biết không?
Huynh!
Chợt Vinh Thành hướng mặt lên nhìn Vinh Thế:
Sao vậy?
Huynh! Sợ lắm có phải không?
Đệ! Đệ lừa ta sao?
Đệ thiệt tình!
Nhị ca à! Đệ khỏe lắm, huynh an tâm/
Đệ làm ta hết hồn.
Đệ!
Đệ say quá rồi mau về nghỉ đi!
Hừm! Vâng lệnh Nhị ca, Nhị ca nói gì cũng đúng mà!
Đệ này !
Người đâu mau mang Tam công tử về phòng nghỉ đi!
Tam công tử mời!
Nhị ca!
Tam đệ à! Đệ mau về nghỉ đi!
Được! Đệ sẽ về nghỉ nhưng huynh phải hứa với đệ một chuyện:
Chuyện gì?
Huynh! Huynh có thể đừng làm khó Trần tiểu thư, đừng ép họ nữa được không?
Trần tiểu thư!
Đúng! Đình Đình là cô ấy!
Đệ!
Huynh cũng biết mà! Đình Đình là bằng hữu tốt nhất của đệ, vì vậy đệ mong huynh đừng làm khó cô ấy nữa!
Ta!
Huynh! Coi như nể mặt đệ!
Được rồi! Đệ muốn gì ta cũng cho đệ hết được không?
Về nghỉ đi!
Huynh! Đúng là chỉ có huynh mới làm được vậy!
Được rồi! Đệ mau về nghỉ đi!
Đa ta huynh!
Mau đỡ công tử về phòng đi!
Vâng!
Vình Thành rời đi, mặc dù trong lòng rất đau khổ nhưng cũng có một chút gì
đó an lòng vì sao thì cũng nói ra được điều chưa thể nói, như vậy cũng
là đủ với anh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT