Vinh Thành huynh không sao chứ!

Ta! Ta không sao!

Huynh có vẻ say rồi!

Đâu có!

Vinh Thành huynh về cẩn thận!

Hừm! Hai người về cẩn thận!

Đang định quay ra:

Đình Đình!

Vinh Thành nắm lấy tay Đình Đình, ánh mắt anh nhìn cô có chút gì đó không nỡ, có chút hối hận, hay hối lỗi gì đó:

Huynh sao vậy?

À không!

Vậy huynh về cẩn thận!

Hừm! Đình Đình tiểu thư nhất định phải sống thật hạnh phúc biết không?

Ta!

Thôi! Tạm biệt nhau ở đây đi!

Tấn sinh huynh, tại hạ nhờ huynh một chuyện!

Chuyện gì huynh!

Huynh! Phải hứa với ta một chuyện đó là phải chăm sóc thật tốt Đình Đình, bằng hữu tốt nhất của ta biết không à!

Huynh!

Huynh hứa đi!

Tại hạ xin hứa với huynh!

Được!

Hai người về đi!

Huynh về cẩn thận!

Được rồi!

***

Tam công tử cẩn thận!

Ta không sao!

Nhị ca ta đâu rồi!

Nhị công tử đang ở trong phòng.

Trong phòng!

Ta phải đi gặp huynh ấy!

Tam công tử! Công tử say rồi, có chuyện gì mai nói:

Không! Nhất định ta phải nói!

Tam công tử!

Tam công tử!

Mặc cho đám người hầu khuyên răn thế nào:

Nhị ca!

Nhị ca! Đệ có chuyện muốn nói!

Toang!

Ấy này!

Tam đệ!

Nàng ra ngoài đi!

Hứ!

Vinh Thành nửa tỉnh nửa say ngồi vắt vẻo trên ghế, tay rót một ly trà nhưng sóng sánh hết ra ngoài:

Nhị ca à!

Huynh!

Tam đệ! Có chuyện gì mà đệ lại tới phòng ta vào giờ này vậy.

Nhị ca!

Vinh Thành vẫn giọng lè nhè:

Nhị ca à! Huynh nhất định phải làm vậy sao?

Làm gì?

Hừm! Huynh!

Vinh Thành xoay người lại cố kìm lại.

Đệ sao vậy?

Hôm nay đệ lạ lắm!

Không! Không có gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play