Ấy dầy! Hai người sao vậy? Đừng như vậy mà chúng ta là bằng hữu tốt không phải sao?
Tại hạ!
Không nói nhiều mau đi thôi!
***
Trong cả buổi Đình Đình không muốn nói gì với Vinh Thành dù là một câu:
Tại hạ xin phép!
Tấn sinh xin phép ra ngoài:
Đình Đình!
Vinh Thành gọi Đình Đình nhưng cô không lên tiếng:
Cô vẫn giận ta lắm phải không?
Hừm! Cũng phải thôi!
Đình Đình vẫn không trả lời:
Tại huynh tôi mà Trần Tâm gia như vậy, nếu là tôi tôi sẽ hận người đó lắm!
Nhưng Đình Đình! Đây có lẽ sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta, thật sự tôi
cũng không muốn tạm biệt cô đâu vì tôi đâu còn mặt mũi nào mà gặp Đình
Đình nữa.
Huynh! Định đi sao?
Đình Đình lúc này mới chịu lên tiếng, dù sao thì Vinh Thành cũng đâu có lỗi gì:
Đúng! Ta định vào trong đó, thực sự thì ta chán ghét với cảnh tranh chấp, giành giật ở ngoài này rồi.
Vậy sao?
Ừm! Thực lòng tạ thấy ta vẫn ở trong đó sẽ tốt hơn, có lẽ sẽ hay hơn!
Hừm!
Đình Đình! Liệu chúng ta có chia xa mãi mãi!
Huỵnh!
Liệu chúng ta có thể tiếp tục làm bằng hữu.
Ta!
Được chứ!
Tấn sinh bước vào:
Sao lại không làm bằng hữu nữa chứ, sao huynh lại có ý nghĩ đó trong đầu, chúng ta sẽ mãi mãi là bằng hữu tốt nhất của nhau.
Tấn sinh đa tạ huynh!
Đình Đình không nói gì, nhưng cũng không phản đối hay ý kiến gì?
Nào cụng nào!
Tại hạ chắc không dự được lễ thành hôn của hai vị, nhưng cũng sẽ chúc hai
vị sống hạnh phúc, ừm xem nào hạnh phúc đến đầu bạc răng long đấy!
Đa tạ huynh!
Ta thay mặt Đình Đình xin chúc huynh thượng lộ bình an, biết đâu có dịp
bọn ta sẽ vào trong đó, lúc đó thì phải nhớ đón tiếp đấy!
Chắc chắn rồi! Tại hạ mong ngày đó!
Đình Đình khẽ cười!
Phải rồi! Vậy mới Đình Đình mà ta quen chứ, lúc nào cũng phải cười vui vẻ như vậy biết không?
Huynh này!
Cụng nào! Hôm nay không say không về đấy!
Được! Không say không về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT