Tấn sinh! Dậy đi chàng ơi!

Tấn Sinh vẫn đang ngủ trong phòng:

Dậy ăn chút gì đi!

Tấn sinh biết Đình Đình gọi nhưng cố giả vờ:

Chàng ơi! Dậy đi!

Hừm! Để ta ngủ thêm chút nữa!

Thôi mà! Trời sáng rồi, mặt trời lên cao lắm rồi!

Tấn sinh vẫn không chịu tỉnh:

Nè! Có dậy không thì bảo!

Nàng!

Ấy này! Chàng làm gì vậy!

Khẽ kéo Đình Đình nằm xuống:

Làm gì vậy? Mau buông thiếp ra đi!

Không! Ta sẽ mai ôm chặt nàng như vậy này!

Thiệt tình!

Đình Đình!

Chuyện gì?

Ta yêu nàng nhiều lắm biết không?

Chàng này!

Khẽ đấm nhẹ vào người Tấn sinh:

Nàng nói xem! Nàng có yêu ta không?

Hừm!

Đình Đình không nói chỉ khẽ gật đầu, nhưng cũng chỉ cần vậy là đủ.

***

Sao hả! Có ngon không?

Ngon! Ngon lắm, liệu ngày nào cũng như vậy có được không?

Chàng này thiệt tình.

****

Công tử ơi! Lại có chuyện rồi!

Chuyện gì vậy?

Công tử mau ra xem đi!

Để ta đi với chàng:

Ừm!

Lại là Trân Vinh Thế, vì ngoài hắn ra không có ai có thể gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy.

Đình Đình cùng Tấn sinh ra bê ngoài đã thấy tên Trần Vinh Thế cùng với thuộc hạ đang tháo gỡ biển của tiệm hàng:

Trần Vinh Thế! Ngươi đang làm gì vậy?

Nhìn mà không biết sao!

Trần Vinh Thế trên tay là một điếu thuốc, khuôn mặt sấc sược rất đáng ghét, hắn hút một hơi thuốc dài rồi thở ra:

Nghe cho rõ đây, tiệm vải này từ nay sẽ sang tên đổi chủ nó sẽ là tiệm vải của Trần Vinh gia ta!

Ngươi! Ngươi ăn nói hàm hồ gì vậy? Dựa vào đâu chứ?

Là Trần tiểu thư sao?

Trần tiểu thư ổn chứ, tại hạ lấy lòng có lỗi vì lần trước đã hiểu lầm cô!

Khỏi cần!

Ha ha!

Được! Cô cần có chứng cứ!

Được! Xem đi!

Nháy mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ:

Cái gì đây?

Đình Đình không thể tin vào mắt mình, tại sao lại có giấy chuyển nhượng ở đây!

Không! Chắc chắn không phải vậy?

Tấn sinh vội giằng lấy tờ giấy:

Tên khốn ngươi đã làm giả cái này sao?

Tấn sinh bực quá đã túm cổ hắn:

Buông ra đi!

Cho dù các ngươi nghĩ sao đi nữa thì chứng cứ cũng đủ rồi, thế nên đừng có ở đây nói gì nữa.

Ngươi!

Người đâu mau rỡ đi!

Không! Không được! Mau biến đi!

Đình Đình chạy ra ngăn mấy tên thuộc hạ.

Trần Vinh Thế! Rút cuộc ta đã làm gì ngươi mà ngươi hết lần này tới lần khác gây sự với ta!

Đâu có gì? Làm ăn mà, chỗ nào có lợi thì tại hạ làm thôi, nếu có gì đắc tội, mong Trần Tiểu Thư thứ tội!

Ha ha!

Mau làm đi!

Trần Vinh Thế!

Đình Đình chạy lên trước:

Sao vậy Trần tiểu thư!

Ngươi! Buông tha cho ta đi….. coi như ta xin ngươi đó!

Trần Vinh Thế vẫn khuôn mặt sắc sược, hắn không thèm nhìn cô:

Trần Vinh Thế tha cho ta đi!

Đình Đình!

Ta không cho phép nàng làm vậy!

Trần tiểu thư!

Mong thứ tội!

Ha ha!!!

Trần Vinh Thế! Ngươi không phải là người mà!

Đình Đình cứ đứng như vậy nhìn mà không thể làm gì được:

Đình Đình! Đừng như vậy mà!

Đình Đình Tụt xuống, khóc nức lên:

Không! Hết thật rồi! Hết thật rồi!

Đình Đình! Đừng như vậy mà!

Hết thật rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play