Tiểu thư! Cô chờ tôi với! Xin cô đấy!

Tâm nhi!Cô làm gì mà chậm như sên vậy? Mau lên đi!

Hầy da, là cô hay tôi, cô xem cô là tiểu thư mà tối ngày chạy nhảy,trông có da dáng không?

Ngươi dám nói ta như vậy?

Cô hãy từ tốn một chút cho tôi nhờ!

Hừm!

Vậy mới phải chứ?

Hầy da! Ta không thích mấy cái kiểu yểu điệu thục nữ đấy!

Ngươi xem kìa! Ở đằng kia có nhiều đồ đẹp lắm!

Tiểu thư!

Nhanh chóng len người lên phía trước , ngó lên:

Chà cây đàn đẹp quá!

Đúng rồi, nó đẹp nhưng quá nhiều ngân lượng ta làm sao mua được!

Ờ! Hay là cô nói với đại phu nhân!

Không! Không bao giờ ta làm vậy?

Sao vậy chứ? Đại phu nhân rất thương tiểu thư mà!

Nhưng bà ấy cũng đâu có là mẫu thân của ta, mẫu thân của ta chỉ có có một người hiểu không?

Không hiểu!

Thôi đi ra bên kia xem đi!

Ờ! Đi nhanh lên còn về nữa! Đại phu nhân mà biết tiểu thư trốn ra ngoài chơi như vậy thì…

Ngươi lèm bèm quá đấy!

Tôi hết nói nổi tiểu thư luôn!

***

Ngươi xem hôm nay có vui không?

Vui! Vui lắm! Nhưng…

Ngươi đừng có nhắc cái đó nữa được không?

Nhưng mà tiểu thư!

Ngươi biết không? Nếu được lựa chọn chắc chắn ta không quay về đó!

Thật đó!

Ta luôn cảm thấy bức bí khi ở trong ngôi nhà đó:

Ờ!

Cô mau ăn đi!

Ờ! Cái này ngon thật!

Vừa đi vừa nhảy tung tăng:

Á!

Tiểu thư có sao không?

Đâm vào một người và ngã ra đường:

Tiểu thư! Tôi nói rồi mà!

Vị công tử đó không đứng lại mà cứ thế bỏ đi rất nhanh:

Người gì đâu mà!

Cô có chắc là mình không bị thương?

Ta không sao mà!

Đi về thôi!

Ờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play