Tấn sinh! Tới rồi hả!

Đang đánh bỗng dưng Đình Đình bị sự xuất hiện của Tấn sinh bỗng dưng dừng lại sau cú đứt dây đàn bất ngờ:

Tiểu thư!

Đình Đình muội có sao không?

Muội!

Hây da! Tay tiểu thư chảy máu rồi kìa!

Mau gọi thầy lang tới!

Không! Không cần đâu mẫu thân, chỉ là vết thương nhỏ thôi!

Đang trong lúc bối dối thì:

Này! Huynh làm gì vậy?

Tấn sinh đã nhanh nhẹn băng bó vết thương cho Đình Đình:

Cảm ơn huynh!

Tấn sinh! Con đã thành một thầy lang rồi!

Dạ không dám!

Con nhỏ này, thiệt tình cứ làm ta lo lắng:

Mẫu thân!

Khẽ nhún vai, cười một nụ cười nhẹ nhàng:

Mà mẫu thân, con muốn hỏi huynh ấy là ai ạ( Đình đình hỏi)

Hai con chắc không biết Tấn sinh?

Dạ không!

Cũng phải thôi, Nó là con của ông chủ Lý, bạn làm ăn với phụ thân các con từ hồi trẻ, ông ấy đã xuống Phố Hiến làm ăn cũng được chục năm nay rồi!

Ồ!

Tấn sinh à? Ta nhớ hồi đó con theo phụ thân con con mới chỉ là một đừa nhóc vậy mà nay đã khôn lớn, hơn nữa còn rất tuấn tú nữa.

Dạ! Bá mẫu quá khen!

Vậy xin hỏi Huynh hôm nay tới chơi hay có việc gì?( Tâm giai lên tiếng hỏi)

Là vậy tôi trở hàng lên trên kinh thành bán, tiện thể gửi lời hỏi thăm của cha tôi tới bá mẫu!

Ánh mắt của Tấn Sinh hướng về phía mẫu thân, thoạt nhìn thì cũng chẳng thấy gì nhưng đâu đó là một sự lẩn tránh, được giấu diếm trong cái khuôn mặt đầy sự lạnh lùng, không mấy khi cười của bà:

Thôi được rồi mấy con mau lại đây ăn cơm, lão gia chắc cũng đang chờ ở đó!

Vâng!

Đình Đình theo ta nào, hôm nay con phải đi bên cạnh ta biết không?

Dạ!

Rời khỏi đó ,ông chủ Trần đã đợi ở đó.

***

Tấn Sinh! Phụ thân con vẫn khỏe phải không?

Dạ nhờ phúc của Bá phụ Trần mà phụ thân con vẫn bình an, khỏe mạnh, con xin thay mặt phụ thân kính Bá phụ một ly!

Được!

Đúng là con vừa giỏi giang và tuấn tú!

Bá phụ quá khen!

Trong lúc hai người họ uống với nhau, thì Tâm nhi luôn không ngừng ra hiệu với Đình Đình, chuyện gì vậy, Đang mải nhìn ra ngoài:

Này! Ăn đi! Tỷ nhớ muội thích nhất món này.

Cảm ơn tỷ!

Muội sao vậy? Sao cứ để tâm trí đi đâu vậy?

À! Không thức ăn ngon lắm!

Vậy thì ăn nhiều vào!

Dạ!

***

Á!

Muội! Xin lỗi! Tỉ có sao không?

Đình đình làm đổ bát canh nóng vào người Tâm giai:

Tỉ!

Tâm giai con có sao không?

Ông chủ Trần lên tiếng, bởi vì trước giờ ông luôn yêu thương cô như một viên ngọc quý:

Dạ! Con không sao?

Tỷ! Phải nhanh về thay xiêm y!

Mau lên đi!

Ờ!

Dạ con xin phép!

Con nhỏ này!

Sau khi rời khỏi khỏi đó:

Mau lên tỉ!

Muội làm cái gì vậy?

Đừng hỏi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play