Mau lên đi! Người mà đi muộn là đại phu nhân lại trách tội đấy!
Thôi nào Tâm nhi ngươi nói nhiều quá!
Đi nhanh lên!
Ui da!
Đi đứng kiểu gì vậy?
Tiểu thư không sao chứ?
Lại là hai người này, đúng là chủ nào tớ đấy!
Kim Thoa!
Đình đình muội tới rồi sao?
Vâng… tỉ…
Mau đi nào!
Muội!
Sao vậy?
Tỷ biết trước giờ muội luôn không muốn gặp mặt phụ thân, nhưng hôm nay nhà ta có khách quý!
Muội!
Đi nào! Mau nhanh không mẫu thân đợi lâu!
Ờ!
Kéo tay Đình Đình rời vào trong, mặc cho là mối quan hệ giữa tỷ muội có
phần phức tạp, nhưng trước giờ Tâm giai luôn cưng nịnh cô tiểu muội đáng thương này. Từ nhỏ khi mới 5 tuổi mẹ của Đình đình đã bị bức chết bởi
sự hành hạ của người cha độc ác. Từ đó cô sống như một cây cỏ dại, và từ ngày đó mọi người trong gia môn không ai chú ý, chăm sóc, nhất là phía
phụ thân, ông coi như chưa từng có cô trên đời.
***
Hai tiểu thư tới rồi thưa phu nhân!
Thỉnh an mẫu thân!
Thỉnh an mẫu thân!
Hai con lại đây với ta:
Mẫu thân!
Trông hai con hôm nay rất xinh!
Cảm ơn mẫu thân!
Đình đình à!
Dạ mẫu thân!
Con lớn quá rồi, trông ngày càng xinh đẹp giống như mẫu thân con!
Mẫu thân!
Phải! Mẫu thân con trước rất xinh đẹp, bà ấy đàn cũng rất hay, có lẽ vì vậy mà:
Tiểu thư con cũng biết đàn thưa Đại phu nhân:
Tâm nhi!
Ồ! Vậy sao? Con đàn cho ta nghe một khúc được không?
Con!
Sao không muốn đàn cho ta nghe sao?
Dạ! Không!
Nhẹ nhàng ngồi vào đàn, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt đàn, những âm thanh nhẹ nhàng, trầm bổng cất lên, nó nghe êm dịu, du dương làm sao.
Đình Đình ngồi đàn trông rất thanh tao,nhã nhặn khác hẳn với những hình
ảnh mà cô thường thể hiện. Đứng nghe tiếng đàn từ bên ngoài, rồi cũng
bay bổng theo, trong tâm trí chợt nhận ra rằng:
Đúng! Đúng rồi là em, tiên duyên của ta!
Khẽ nhìn ra bên ngoài, lúc này đã tạnh mưa, không khí rất thoáng đoãng ,
những làn gió mang theo nhưng hơi lạnh thấm vào người làm cho người ta
thấy thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT