Đình Đình ngày ngày vào xưởng nhuộm học về nhuộm vải, làm vải với các bậc
tiền bối, thật không thể ngờ được một cô tiểu thư vốn chỉ biết chơi,
nghịch ngợm, phá phách nay lại là người giỏi giang như vậy, cô trong
nháy mắt là một người thông thạo, am hiểu sâu sắc về mọi loại vải, dường như con mắt này đã được dần dần tu luyện thành một nhãn quan nhìn đâu
đúng đấy, và một bàn tay vàng chỉ cần sờ qua một cái là biết ngay được
là tốt hay không. Riêng về phía Trần Tâm thì ông chưa bao giờ xem trọng
cô, mặc cho cô đã đóng góp rất nhiều vào việc làm ăn của xưởng nhuộm.
Đình Đình đang thơ thẩn trong công thức nhuộm mới:
Tiểu thư!
Ờ!
Đình Đình trả lời nhưng không quay mặt nhìn:
Tiểu thư!
Chuyện gì?
Này! Cô nghe tôi nói chút được không?
Ừm!
Tiểu thư! Tiểu thư có thấy gì không?
Thấy gì?
Kìa!
Đại phu nhân lại mộng du đi tìm Đại tiểu thư kìa!
Vội buông tờ giấy xuống, mở choàng ô cửa sổ ra :
Mẫu thân!
Ấy này! Tiểu thư!
Vội chạy ra ngoài:
Tâm giai con đừng chốn mẫu thân nữa, Tâm giai con đâu rồi?
Mẫu thân!
Đình Đình lớn tiếng gọi:
Mẫu thân làm gì ở đây vậy? Mau về phòng đi! Người đâu!
Không! Ta muốn đi tìm Tâm giai, Tâm giai con của ta:
Mẫu thân, người tỉnh lại đi, Đại tỷ không có ở đây đâu!
Không có ở đây, vậy con ta đi đầu rồi, ta biết rồi nó đang đánh đàn, có nghe
không tiếng đàn đó, đúng là nó, Tâm giai con ơi, con ơi.
Mẫu thân!
Nói cho tôi biết đi, Tâm giai con tôi đâu!
Mẫu thân!
Nói đi!
Đại tỷ chết rồi! Chết rồi!
Không! Không đâu! Không!
Mẫu thân!
Đình Đình vội ôm lấy bà ta:
Tâm giai con!
Mẫu thân!
Tâm giai con! Con của ta! Ta nhớ con nhiều lắm!
Mẫu thân!
Tốt quá con đã về rồi!
Con biết không? Người ta bảo con đã chết, nhưng không phải vậy đúng không? Con đã về rồi!
Vâng… Vâng… mẫu thân!
Mau về thôi!
Ừm về thôi!
Sau khi đưa Đại phu nhân về phòng:
Phù! Bệnh tình của Đại phu nhân ngày càng nặng!
Đúng vậy thực sự vết thương này mãi mãi là một vết thương không lành.
Nhẹ một chút,để mẫu thân yên một chút!
Vâng!
Các ngươi hãy chăm sóc phu nhân cẩn thận!
Dạ vâng! Tiểu thư!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT