Khi kiệu hoa vừa rời đi khỏi phủ nhà họ Trần Tâm, được một đoạn khá xa, Kim thoa đi bên cạnh kiệu không ngừng hỏi, nhưng bên trong kiệu thì Tâm
giai chỉ trả lời những câu nói rất ngắn, dường như cô không muốn nói
chuyện, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn trả lời. Được một lúc người khênh
kiệu bỗng vấp một cái mạnh, kiệu rung lên:
Này! Ngươi! Các ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Cẩn Thận chút coi!
Tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ?
Không một tiếng trả lời, im bặt, Kim thoa lại hỏi lại, hỏi lại rất nhiều lần nhưng đều có lấy một tiếng trả lời:
Tiểu thư à! Sao không trả lời!
Khoan dừng kiệu lại!
Bức bí quá Kim Thoa đành kêu người dừng lại, khi mở kiệu ra:
Á!
Một tiếng hét hoảng sợ vang rội khắp một phương trời:
Tiểu thư!
***
Tâm giai con ơi! Tâm giai con!
Tiếng khóc nức nở của Đại phu nhân nghe mà đau lòng biết bao, không ai có thể ngờ là Tâm giai lại cắt cổ tay tự tử trong kiệu, Kim Thoa nhìn thấy
tiểu thư như vậy mà không khỏi bị hết hồn, người như cắt không còn lấy
một hột máu. Ngày vui bỗng chốc đã trở thành một tang thương trong nước
mắt. Đại phu nhân cứ khóc lóc suốt bên linh cữu Tâm giai, dường như bà
đang hận chính bản thân mình vì đã khiến cô như vậy:
Mẫu thân!
Mẫu thân đừng như vậy mà!
Đình Đình khuyên ngăn:
Mẫu thân hãy để cho đại tỷ yên nghỉ.
Tâm giai!
Là lỗi của ta, ta đã làm con như vậy?
Mẫu thân!
Đình Đình!
Mẫu thân đừng tự trách mình, dù sao thì đại tỷ…
Tâm giai con!
Mẫu thân phải biết giữ gìn sức khỏe, vì ngày mai còn đưa đại tỷ đi!
Không! Ta muốn ở lại!
Nghe con mẫu thân, người cần phải nghỉ ngơi, hãy để con ở lại với tỷ!
Không!
Người đâu mang Phu nhân về phòng đi!
Tâm giai!
Đình Đình phải cố gắng lắm mới đưa được Đại phu nhân về phòng, bà ấy dường
như đã suy sụp hoàn toàn trước sự ra đi đột ngột này của Tâm giai. Nhưng đau thương là vậy nhưng người đó, người ra mọi chuyện lại chẳng thể nhỏ lấy một giọt nước mắt hay tỏ ra ăn lăn hối lỗi, khuôn mặt đó vẫn luôn
lạnh lùng, vô cảm với đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT