Đưa cái gì đó cho Trần Vinh Thế, đọc xong một lượt thì ánh mắt bỗng trở lên lạ, đỏ ngần lên rất đáng sợ, gì chặt tay vào bàn, cái tay với vết
thương mới khỏi lại ứa máu ra bởi cú ghì chặt.
Rốt cuộc vẫn là nó!
Trần gia!
Đi mau lên!
Đi!
Đùng đùng bỏ ra ngoài.
***
Trần gia!
Hùng hổ xông vào, đập nát mọi thứ xung quanh:
Xin Trần gia thứ tội, tại hạ có gì đắc tội với người chứ?
Chủ quán trọ rối rít lên không ngừng:
Người đâu mau đập nát cái quán này cho ta.
Trần Vinh Thế miệng ngầm tẩu thuốc, gân giọng lên quát lớn:
Trần gia! Xin người đừng làm vậy?
Đập cho ta!
Nhị ca! Huynh vẫn như vậy?
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ trên gác xuống, từ từ bước xuống:
Nhị ca!
Vinh… Thành…
Phải! Vinh Thành chính là đệ.
Đệ! Vậy là…
Ngước mặt lên nhìn vênh vênh, nét mặt nhâng nhâng, thật không thể tin được:
Vinh Thành! Đệ được lắm!
Nhị ca!
Đừng gọi ta, ta không có một người đệ như đệ đâu..
Vậy huynh nghĩ ta còn coi huynh là người nhị ca đáng kính của ta sao?
Trần Vinh Thành!
Trần Vinh Thế gằn giọng lên rất dữ:
Trần Vinh Thế! Ngươi là kẻ sát nhân, chính ngươi đã giết chết thê tử của ta, ngươi cũng đã giết chết hài nhi của ta khi nó còn chưa ra đời, ngươi
xem món nợ này ta nên tính với ngươi thế nào đây.
Trước thái độnày
của Vinh Thành, Trần Vinh Thế sao vậy, hắn cứ đơ ra không nói gì được
nữa, nhưng rồi sau đó lại lớn tiếng cười, cười nhạo:
Nợ! Ngươi định tính với ta như thế nào đây?
Đền mạng đi!
Hãy để cái mạng chó của ngươi đền mạng cho Thư Hoa đi!
Ha ha!
Trần Vinh Thế sao vậy, hắn như phát điên lên:
Trần Vinh Thành!
Ngươi được lắm.
Ha ha!
Trần Vinh Thế đền mạng đi!
Ha ha!
Rốt cuộc là chuyện gì đến cũng sẽ phải đến.
Trần Vinh Thành!
Bặp!
Tiếc là đệ vẫn còn non lắm!
Trần Vinh Thế!
Ha ha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT