Hai gì cháu đang cười nói vui vẻ thì Vinh Thành bước vào, gõ cửa:
Cộc! Cộc!
Vinh Thành huynh!
Ta vào được không?
Được chứ! Huynh mau vào đi!
Uống trà đi!
Đa tạ!
Miên Miên con về phòng ngủ trước nhé!
Dạ! Con chào gì!
Chào Vinh Thành thúc.
Miên Miên ngoan lắm!
Nhìn Miên Miên rời đi,trông con bé nhanh nhẹn, đáng yêu quá, Vinh Thành
trong phút chốc nhoẻn miệng cười, một nụ cười mà đã lâu lắm rồi mà Đình
Đình không thấy:
Con bé đáng yêu phải không?
Hừm!
Vinh Thành! Huynh đừng vậy mà!
Vò vò cái đầu, bứt dứt không yên:
Ta không thể tha thứ cho hắn, càng không thể tha thứ cho chính bản thân ta, vì ta mà Thư Hoa…
Vinh Thành!
Huynh đừng suy nghĩ nhiều.
Không! Ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá.
Nhưng…
Muội không thể khuyên huynh dừng lại nhưng huynh định làm trò ném đá giấu tay này bao lâu nữa.
Không! Ta sẽ không làm như vậy nữa.
Vinh Thành!
Đình Đình! Ta đã biết mình nên làm thế nào rồi.
Vinh Thành!
Nhất định muội sẽ ủng hộ huynh.
Đình Đình!
Đừng vậy mà vì chúng ta là bằng hữu tốt không phải sao?
Đình Đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT