Mọi thứ đang rất tĩnh mịch, vẫn ngồi ở đó trông chừng Vinh Thành:
Oáp! Ôi trời hôm nay sao mà buồn ngủ quá!
Buồn ngủ thế không biết nữa!
Đứng dậy vươn vai, khi định đi ra ngoài:
Đừng mà!
Đừng mà! Nhị ca, nhị ca!
Công tử! Cậu tỉnh rồi sao?
Vẫn miên man chưa tỉnh:
Thư Hoa!
Không!
Mở choàng mắt ra nhìn xung quanh!
A! May quá công tử tỉnh rồi!
Tỉnh rồi, may quá!
Cố gắng khực dậy:
Ấy này! Đừng ngồi dậy!
Tôi! Tôi đang ở đâu vậy?
Công tử không nhớ gì sao?
Thật sự không nhớ gì?
***
Nhị gia!
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài:
Vào đi!
Nhị gia! Việc người rặn tôi đã làm xong!
Tốt!
Cầm sấp giấy lên rồi vẫy tay ra hiệu:
Thuộc hạ cáo lui!
Rít một hơi thuốc rồi thở phù:
Tam đệ! Rốt cuộc là đệ vẫn thua ta!
Ha ha!
Cười lớn một mình trong phòng.
***
Lân nhi! Ngoan ăn nhiều vào con!
Mẫu thân! Người ăn đi!
Hừm! Ngon lắm!
Đang ăn uống vui vẻ thì Trần Vinh Thế bước vào:
Lân nhi!
A Phụ Thân!
Thằng nhóc rất quý phụ thân nó, trong mắt nó phụ thân nó là người vĩ đại,
quyền lực. chạy thật nhanh đến xà vào lòng hắn, thơm nhẹ lên má hắn,
vòng đôi tay bàn tay nhỏ lên cổ hắn.
Lân nhi! Ngoan lắm!
Bồng thằng bé lại bàn:
Phụ Thân!
Lân Nhi! Phải ăn thật nhiều mới mau lớn biết không?
Dạ!
Ngoan lắm!
Phụ thân ăn đi!
Ngon không phụ thân!
Ngon!
Nhìn hai cha con cười nói rất vui nhưng Tâm Nhi không thể cười lên được, vì trong lòng cô biết rõ hắn không phải là người tốt.
Mẫu Thân, Lân nhi ra ngoài chơi nhé!
Ừm! Đi đi, cẩn thận đấy!
Dạ mẫu thân!
Khi Lân nhi rời đi, Tâm Nhi định rời lên thu dọn, thì Trần Vinh Thế lắm lấy tay cô:
Trần gia! Người làm gì vậy?
Buông ta ra đi!
Thái độ này của Tâm nhi làm Trần Vinh Thế càng hứng thú:
Nàng sao vậy?
Không có gì?
Kéo Tâm nhi vào lòng:
Trần gia! Buông ta ra!
Dựt mạnh tay hắn ra, trong tâm trí cô chưa bao giờ có ấn tượng tốt về hắn,
Trần Vinh Thế cũng không phải vừa, hắn dồn Tâm lại phía giường:
Mau tranh ra đi!
Khuôn mặt gằn lên cho thấy hắn rất giận dữ:
Tránh ra!
Tâm nhi!
Bóp chặt cổ cô ghì chặt vào thành giường, mặc cho Tâm nhi giãy giụa.
Tâm nhi! Ta nói cho nàng biết, nàng và tất cả mọi người không ai, không ai
có thể ngăn được ta, ngăn được Trần Vinh Thế ta, ha ha!
Á!
Cắn mạnh vào tay hắn, khiến hắn buông tay ra:
Trần Vinh Thế! Ngươi là tên cầm thú!
Nàng!
Tên cầm thú! Tên cầm thú!
Bốp!
Tát mạnh một cái khiến máu ứa ra:
Tâm nhi! Nàng dám làm vậy sao?
Hức! Ta khinh!
Ta kinh tởm ngươi Trần Vinh Thế!
Được! Được lắm! Nhưng nàng có biết nàng càng hận ta thì ta càng thấy vui, càng thấy hả hê!
Trần Vinh Thế!
Nàng! Tâm nhi! Nàng sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi ta!
Trần Vinh Thế!
Buông ta ra đi!
Buông ra!
TẶNG HUY CHƯƠNGGỬI LỜI CẢM ƠN
chuyencuatonly - Tôn Thị Lý
Tài Khoản: 622 XU - ID: 16421 [ Nữ ]
Cấp 4 KTer Chăm Chỉ - Thành Viên Chính Thức
Có 0 Huy Chương - XEM Hoạt DộngBài Viết Thứ : # 140
Thời Gian: Chủ Nhật, 27/08/2017, 19:39
Gửi Tin Nhắn Đến chuyencuatonly
List Truyện Của chuyencuatonlyChương 134: Mọi chuyện sao lại thành ra như vậy?
Từ từ thôi!
Chậm một chút!
Mau đưa cho cha nào!
Uống đi! Từ từ thôi!
Bón thuốc cho Vinh Thành:
Đa tạ huynh! Nếu không có huynh thì tại hạ chắc không còn sống nữa!
Công tử đừng nói vậy, tại hạ thấy người gặp nạn đâu thể không giúp.
Da tạ huynh!
Huynh! Huynh có thể giúp tại hạ một chuyện không?
Giúp! Chuyện gì?
Chuyện là!
Khụ khụ!
Được rồi mà! Ta hứa mà nhưng trước hết công tử phải khỏe lại đã.
Đa tạ huynh!
Mà huynh cứ gọi tại hạ là Vinh Thành!
Được rồi, Vinh Thành, Lý Tân mỗ nhất định sẽ giúp huynh mà.
Đa tạ!
Thôi được rồi hãy mau nghỉ ngơi đi!
***
Đình Đình đang khâu cái khăn tay bỗng mũi ki đâm vào tay máu ứa ra:
Đình Đình!
Tâm Giai tỷ!
Hầy da! Sao muội không cẩn thận gì cả?
Muội không sao đâu?
Đình Đình! Ta biết muội lo cho Vinh Thành nhưng muội cần phải bình tĩnh.
Đứng dậy khỏi ghế, nhìn ra bên ngoài ô cửa.
Muội biết, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hai người họ vì chuyện của muội mà thành ra như vậy, muội không thể..
Đình Đình đừng như vậy mà!
Cố trấn an Đình Đình:
Tâm gia tỷ! Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Đình Đình ôm lấy Tâm Giai khóc nức nở:
Đình Đình! Thôi mà!
Ta tin Vinh Thành phúc lớn, mạng lớn nhất định không sao đâu, tin ta đi, người tốt nhất định sẽ không sao mà.
Tâm giai tỷ!
Đình Đình! Bình tĩnh đi mà! Bình tĩnh đi!
Họ ôm nhau khóc nức nở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT