Sau khi Tâm Nhi kể chuyện, Đình Đình không thể tin được chuyện này đã xảy ra:
Trời ơi! Không thể như thế được.
Vinh Thành huynh!
Tên Trần Vinh Thế đó không phải là người, hắn là tên cầm thú.
Vinh Thành huynh!
Vậy giấc mơ đó là thật.
Tiểu thư!
Vinh Thành huynh!
Không nhất định ta phải đi tìm huynh ấy, huynh ấy phúc lớn, mạng lớn nhất định không sao đâu.
Tiểu Thư! Xin người bình tĩnh!
Tâm nhi đã cho người đi tìm rồi.
Chúng ta phải chờ thôi!
Chỉ còn có thể ngồi chờ.
Chờ! Nhất định vậy rồi.
Mẹ! Tam thúc đâu rồi?
Tam thúc con đâu rồi, com muốn đi chơi cùng Tam Thúc.
Lân Nhi ngây ngô hỏi, thấy vậy Đình Đình rất đau lòng, ôm thằng bé mà nước mắt cứ ứa ra:
Tam thúc con đi có việc, Tam thúc khi về sẽ chơi với Lân Nhi.
Dạ! Lân nhi biết rồi!
Lân nhi ngoan lắm!
Tiểu Thư!
Nhìn Đình Đình như vậy Tâm nhi cũng không thể cầm được nước mắt!
***
Biết Trần Vinh Thế đứng sau chuyện này nhưng Tâm nhi không thể nào dám chắc, hay hành động gì, những suy nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đang suy nghĩ miên man thì
Cạch!
Tiếng mở cửa rất nhẹ là Lân Nhi, cậu bé khẽ thò đầu vào nhìn.
Lân nhi! Con làm gì vậy? Mau lại đây đi!
Mẫu thân!
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, Tâm Nhi cố gạt đi giọt nước mắt, vì dù hận Trần
Vinh Thế nhưng Lân nhi không có tội gì, nó vẫn là con của cô, đứa con
sinh mạng, là tất cả cuộc sống của cô. Tâm nhi đưa mắt nhìn Lân nhi, đôi mắt đen hay háy, long lanh nhìn cô:
Lân nhi sao vậy?
Mẫu thân! Người đang buồn chuyện gì sao?
Khẽ đưa đôi bàn tay nhỏ sờ vào má cô, Tâm nhi khẽ nở nụ cười tươi, bồng Lân nhi lên người:
Mẫu thân không có buồn đâu.
Lân nhi biết mẫu thân đang buồn mà.
Lân Nhi!
Khẽ ôm thằng bé vào lòng:
Lân nhi ngoan lắm, mẫu thân có con sẽ không còn buồn nữa.
Mẫu thân! Lân nhi yêu mẫu thân nhiều lắm.
Mẫu thân cũng thương Lân nhi nhiều lắm.
Hai mẹ con ôm nhau hạnh phúc, thật sự lúc này Tâm nhi chỉ cần vậy.
***
Thầy lang! Công tử đó không sao chứ, sao mãi không tỉnh.
Ta cũng làm hết mọi cách nhưng tất cả là do công tử đó, là do công tử đó không muốn tỉnh lại.
Thầy lang nói vậy là sao?
Hầy!
Cứ thế thở dài, rồi bỏ đi!
Cha!
Huynh ấy sẽ không tỉnh lại phải không?
Không đâu, con trai, huynh ấy nhất định sẽ tỉnh lại mà, nhất định!
Ôm thằng bé vào trong lòng, lòng thầm nghĩ:
Cậu nhất định phải tỉnh lại, nhất định!
***
Tiểu Thư à! Xin người đừng làm vậy?
Ngươi mau đi thôi đừng nói nhiều nữa.
Tiểu thư!
Ngươi hãy gọi ta là Phan công tử!
Tiểu! Phan công tử!
Mau lên!
Ớ!
Cẩn thận!
Trượt chân suýt nữa thì:
Ơ! Trần Vinh Thành!
Trần Vinh Thành công tử sao?
Lâu lắm rồi! Vinh Thành!
Đình Đình!
Hai người đang đứng nhìn nhau chợt tiếng ngựa ở đằng sau, rất gấp, tiếng hét lớn:
Người đâu mau bắn cho ta!
Mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng người đó không ai khác đó là Trần Vinh Thế, Vinh Thành cũng chợt nhận ra khi người đó lên tiếng:
Mau bắn cho ta!
Trần Vinh Thế! Không được!
Nhị ca! Đừng làm vậy?
Đình Đình! Cẩn thận!
Vinh Thành! Không!
Hét lớn rồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, không biết đã bao lần cô gặp ác mộng này:
Vinh Thành! Huynh nhất định không sao đâu!
Cố trấn an bản thân, Đình Đình đưa mắt ra nhìn trời, bầu trời đêm đen nghìn nghịt, không có trăng , không có lấy một ánh sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT